Cố Hạo Khương mở mắt nhìn vợ nhỏ, vẻ mặt như không tin tưởng lắm những gì mình nghe, nhưng nhìn lại khuôn mặt đã đỏ như quả gấc của cô, hắn biết là mình không nghe lầm!
Vân Nghê khó khăn lắm mới nói ra được câu này, vậy mà mãi chẳng nghe hắn trả lời, càng xấu hổ hơn nữa, quay mặt đi chỗ khác.
Cố Hạo Khương liền ôm cô xoay người lại đối diện với hắn, nhéo nhéo cái mũi cô chọc ghẹo:
"Xem ra anh 'huấn luyện' em rất tốt!"
"Làm... Làm gì có!" Cô muốn lấy hai tay che mặt lại nhưng không thành, vừa định đưa tay lên đã bị bàn tay to lớn của Cố Hạo Khương nắm lấy, giữ chặt trong chăn.
"Vậy sao em lại.... Ha ha..."
"Đồ vô ơn này! Em là nghĩ chắc anh vất vả lắm mới tìm thấy em, cho nên em chỉ muốn cám ơn anh thôi mà.... Không chịu thì thôi!" Xấu hổ chết đi được!
Cố Hạo Khương hơi bất ngờ, cũng thấy thật ấm áp, cô còn nghĩ cho hắn như vậy?
"Đúng đấy! Anh thật vất vả mới tìm được em, tâm tư cùng trí lực đều dành hết cho em rồi, cho nên anh cần em thưởng một cách xứng đáng!" Cố Hạo Khương sau khi định thần lại thì trở về bản tính xấu xa vốn có của rồi...
Nhưng tiểu bạch thỏ vẫn là tiểu bạch thỏ thôi, làm sao nhận ra tia ranh ma trong mắt của xói xám được? Vẫn vô tư tích cực:
"Được! Anh muốn em làm gì?"
"Anh muốn em chủ động!" Nói xong câu này, nụ cười trên môi hắn càng rộng hơn.
Vân Nghê nghe vậy thì định rút lui, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-ngay-sung-ninh/436914/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.