Thời gian như ngừng lại.
Hồi lâu sau, Bạch Chỉ lúng túng cười: “Được rồi, tớ nói đùa với cậu thôi, vào lớp tớ ngồi chơi một lúc đi.”
Cậu đi về phía cửa phòng nước, nhưng bước mấy bước vẫn chưa thấy Tô Diệp đi theo.
“Thật ra cậu đã biết lâu rồi đúng không?” Tô Diệp cười, chỉ là nụ cười đó hàm chứa thê lương vô tận “Cậu thông minh như thế, từ bé cậu đã thông minh hơn tớ, hơn tất cả đám trẻ con khác nhiều, có gì lừa gạt được cậu chứ?”
“Đừng nói nữa, Tô Diệp.” Bạch Chỉ cau mày, cậu không muốn tiếp tục nghe những lời ấy.
“Hồi bé người lớn luôn khen cậu, bố mẹ tớ cũng bảo đầu óc Hương Hương rất nhạy bén.” Rõ ràng Tô Diệp đang cười, mà thanh âm tựa hồ lại đang khóc “Tuy tớ kém hơn cậu nhưng vẫn cứ ảo tưởng mình lừa được cậu, có phải cậu thấy tớ nực cười lắm không?”
“Đừng nói nữa, Tô Diệp!” Bạch Chỉ vô thức nói lớn hơn.
“Cậu biết không Tiểu Bạch, tớ chỉ không muốn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.” Tô Diệp nhìn cậu đầy bi thương “Nếu tớ còn sống, Liễu Đông với Nghiêm Vĩnh Cận kia làm gì có cơ hội tiếp cận cậu chứ? Nếu tớ còn sống…” Tô Diệp cười châm biếm “Có lẽ hai chúng ta đã thành đôi rồi.”
“Tô Diệp…”
“Đừng nói cậu chỉ coi tớ là bạn, Tiểu Bạch.” Tô Diệp ngắt lời Bạch Chỉ, tiến lên một bước nắm chặt tay cậu. Bàn tay ấy rất lạnh, là nhiệt độ hoàn toàn không thuộc về người sống, mà trước đây Bạch Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-trong-truong-khong-co-ma/2330488/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.