Hai người đều bị hiện tượng bất ngờ kia dọa kinh hoảng, sững sờ đứng đó.
Lát sau, Bạch Chỉ nói đùa: “Cậu thấy không, còn có người vỗ tay cho bọn mình kìa. Chắc là kiểu hoan hô cho tình yêu mà người ta hay nói đấy.”
Cậu có chắc là đang không ôm cua không vậy???
Nghiêm Vĩnh Cận thầm phỉ nhổ. Đúng lúc này, dạ dày hắn lại rất không biết điều mà kêu lên một tiếng.
Bạch Chỉ nhìn hắn, hắn lập tức đỏ mặt nói: “Chịu thôi, tôi đói rồi.”
Cũng phải. Bạch Chỉ nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ rưỡi, không đói mới lạ.
“Thế bọn mình đi ăn cơm thôi. Nhưng mà chắc căn tin chả còn gì ngon đâu, tôi mời cậu ra ngoài ăn, coi như kỷ niệm ngày đầu yêu đương.” Nói rồi Bạch Chỉ đi về phía cửa. Nghiêm Vĩnh Cận vội kéo cậu lại: “Khoan đã, bọn mình cứ thế đi ra ngoài á?”
“Không thì sao?”
Không thì… Nghiêm Vĩnh Cận quả thực không thể nghĩ ra vế sau cho câu này.
Mặc kệ nó, đi thì đi, có gì mà sợ. Đã cùng Bạch Chỉ trải qua nhiều chuyện như vậy rồi, hắn nên quên luôn cái sợ từ lâu rồi mới phải.
Bát tự của Bạch Chỉ yếu, Nghiêm Vĩnh Cận xung phong mở cửa lớp trước.
Ngoài dấu tay máu trên ô cửa kính, bên ngoài không có gì khác thường. Bạch Chỉ cũng vẫn như mọi ngày, nên làm gì thì làm đó, trái ngược với Nghiêm Vĩnh Cận thậm chí không dám thò chân ra.
“Xin hỏi anh, cái chân này của anh mới mọc đấy à?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-trong-truong-khong-co-ma/2330462/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.