(Giải thích:
*Trong PUBG, ăn gà tức là được hạng 1.)
Đậu má, mẹ nó bám dai như đỉa! Ma thời nay đúng là rất biết chạy theo mốt, ai ngờ chơi trò chơi cũng gặp ma thật!
Nghiêm Vĩnh Cận ngẩng đầu nhìn Bạch Chỉ, cậu vẫn rất tập trung như trước, không bị ảnh hưởng chút nào.
Được, Bạch Chỉ có thể mặc kệ thì sao hắn lại không làm nổi chứ! Nhớ trước kia hình như cậu cũng phản ứng với những hiện tượng kỳ quái như thế, lấy bất biến ứng vạn biến. Có lẽ… Chiêu này dùng được?
Vì vậy, Nghiêm Vĩnh Cận đặt toàn bộ sự chú ý của mình vào trò chơi. Thế nhưng âm thanh giày cao gót thật sự rất cản trở hắn nghe tiếng bước chân của người chơi thật khác, dễ dàng át đi tiếng động hắn cần. Tức nhất là hễ hắn đi tới đâu thì âm thanh kia sẽ theo tới đó, cứ như cái đuôi nhỏ dính sau lưng.
Hắn không quan tâm, tiếp tục mở cửa một căn phòng khác ra. Không đợi hắn kịp vơ vét của cải gì, trong tai nghe chợt vang lên tiếng khóc tỉ tê của phụ nữ.
Đờ mờ! Muốn ồn ào đến mức nào nữa! Nghiêm Vĩnh Cận sắp bốc hỏa rồi.
Vừa quay lưng lại, hắn bỗng bị người ta bắn một phát trúng đầu ngay bên cửa sổ.
“Đ**! Có người! Mau đến giúp tôi mau giúp tôi!” Nghiêm Vĩnh Cận vội vàng quỳ rạp trên đất.
“Đến ngay.” Bạch Chỉ bình tĩnh trả lời.
Ngay sau đó, Nghiêm Vĩnh Cận nghe thấy một loạt tiếng đấu súng. Chẳng mấy chốc, Bạch Chỉ đã xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-trong-truong-khong-co-ma/2330459/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.