Bị nàng ôm, Sầm Mặc Tiêu thanh tỉnh chút, duỗi tay thế nàng sửa sửa tóc, ôm nàng thấp giọng nói: "Làm ác mộng sao?"
Lục Tử Cẩn lắc đầu, muộn thanh nói: "Không phải ác mộng."
Nàng nhìn Sầm Mặc Tiêu, trong mộng cảnh tượng còn rõ ràng trước mắt, tiểu nãi oa cho nàng ấn tượng quá mức khắc sâu. Trước mắt người này ngũ quan tinh xảo, hoàn toàn không có tính trẻ con, thành thục xinh đẹp, nhưng cặp mắt kia lại cùng tiểu công chúa trong mộng không có sai biệt.
Lục Tử Cẩn duỗi tay vuốt mặt nàng, ngón tay xoa xoa lông mày nàng, trong mắt thần sắc vô cùng ôn nhu lại có chút thẫn thờ.
Sầm Mặc Tiêu liền như vậy nhìn nàng, sau một lúc lâu nắm lấy tay nàng đặt ở bên môi hôn hôn, hướng bên người nàng nhích lại gần, ôn thanh nói: "Làm sao vậy? Mơ thấy cái gì?"
Lục Tử Cẩn hồi ức, sau đó khóe môi dạng ra ý cười: "Chị mơ thấy chúng ta khi còn nhỏ."
Sầm Mặc Tiêu sửng sốt: "Chúng ta khi còn nhỏ?"
Lục Tử Cẩn gật đầu, tiếp tục nhìn nàng: "Đúng vậy, mơ thấy thời điểm chúng ta tương ngộ. Không biết là chị tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều nên dẫn đến cảnh trong mơ như vậy, hay là ký ức xa xăm ở trong mộng bị phiên ra tới.Chị mơ thấy mình ở trang viên hoa oải hương tại Vân Huyện gặp được một tiểu công chúa đặc biệt xinh đẹp, nàng được ba mẹ ôm, mẹ nàng dỗ dành mãi mà nàng vẫn không mở miệng, chỉ biết ê a nga gọi, muốn cái gì cũng chỉ biết dùng ngón tay chỉ vào."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-tinh-ruou/1754204/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.