"Chị sẽ cùng em đi gặp ông ngoại, em khuyên nhủ ông."
Lục Tử Cẩn nói ra những lời này, cũng không có ý thức được chính mình đã từng khuyên bản thân không nên can thiệp vào chuyện sinh tử của người khác. Sầm Khang Hồng, Sầm Mặc Tiêu tử vong nàng cũng không phải hiện tại mới nghĩ tới, nhưng không biết từ khi nào bắt đầu, nàng thái độ đã từ hờ hững biến thành để ý, thậm chí trong lòng hạ quyết tâm đi ngăn trở.
Sầm Mặc Tiêu nhìn đôi mắt đặc biệt sáng ngời của nàng, bên trong tràn đầy nghiêm túc, lo lắng trong lòng liền theo lời nói kia tản mất, giống như chỉ cần Lục Tử Cẩn cùng đi với chính mình, mọi chuyện liền có thể giải quyết.
"Được."
Nàng trả lời phá lệ ngoan ngoãn, trong con ngươi thiển sắc có điểm vui sướng, Lục Tử Cẩn đột nhiên cảm thấy mềm lòng. Kỳ thật Sầm Mặc Tiêu cô độc một mình còn tốt hơn nàng rất nhiều, nhưng hiện tại ngẫm lại, mâu thuẫn băn khoăn tựa hồ cũng càng nhiều, nàng ấy cơ hồ là một mình chiến đấu, kỳ thật rất cô đơn.
"Đã khuya, em mới từ bệnh viện trở về, sớm một chút nghỉ ngơi. Có chuyện gì, chúng ta ngày mai lại nghĩ."
Lục Tử Cẩn nói xong đi đến bên giường, tắt đèn chỉ để lại một trản đèn ngủ tối tăm. Ánh sáng mờ đi đột ngột, Lục Tử Cẩn liền ở bên cạnh Sầm Mặc Tiêu, mùi hương nhàn nhạt trên người nàng tựa hồ là hương sữa tắm, thoát tiến vào xoang mũi Sầm Mặc Tiêu, nàng cũng nhìn không rõ dáng vẻ nàng ấy.
Trong lòng cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-tinh-ruou/1754176/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.