4.
Để xác minh phỏng đoán. Tôi với Tống Mạch hẹn ba ngày không chạm mặt nhau.
Vì thế tôi mất ngủ ba ngày.
Có câu nói, nếu chưa từng nhìn thấy mặt trời thì có thể chịu đựng bóng tối*, sau giấc ngủ ngon ba ngày trước, quả thực bây giờ tôi nghiện Tống Mạch. (Chú thích cuối chương)
Sáng sớm ngày thứ tư, tôi bò khỏi giường với quầng thâm mắt còn nặng hơn gấu trúc. Tô Tô thuận miệng hỏi: “Trình Hâm, mày dậy sớm vậy làm gì?”
“Tìm Tống Mạch ngủ.”
Tô Tô giật mình rơi cả bông phấn: “Cái gì?”
Tôi đã mang giày chạy khỏi cửa phòng.
Chết tiệt, Tống Mạch, mau tới ngủ với tôi đi!!
Hú hú hú.
Tôi chạy 800 mét cũng không nhanh như vậy. Kết quả chạy tới dưới lầu ký túc xá Tống Mạch nhắn tin cho anh ta, nửa ngày không có hồi âm.
Tên khỉ này không phải lại đang ngủ chứ!
Tôi vác cái quầng thâm mắt ngồi xổm trước ký túc xá đợi anh ta với vẻ mặt ai oán. Người đi qua lại đều nhìn tôi, đến khi một anh chàng nghi ngờ cất tiếng A lên.
Tôi ngẩng lên, cậu ta có vẻ hiểu: “Cậu đến tìm Tống Mạch?”
Tôi vội gật đầu.
“Nhưng anh Tống đến phòng y tế rồi.”
“Hả?”
“Sáng nay anh ấy đi xe đạp mà buồn ngủ rã rời, đâm đầu vào bồn hoa trước thư viện, mười phút sau mới có người phát hiện ra.”
“Hôn mê!”
“À không, ngủ.”
[…]
Tôi không hiểu nhưng bị sốc.
Chứng ngủ rũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-nho-anh/2920540/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.