15.
Áo ngủ Tống Mạch hình như có ích thật.
Trong ký túc xá nơi thực tập, tuy tôi ngủ không ngon lắm nhưng ôm áo anh thì có thể ngủ được trong chốc lát.
Có hôm trằn trọc không ngủ được, tôi gửi tin nhắn cho Tống Mạch: “Ngủ chưa?”
Tống Mạch: “Chưa.”
Tôi vênh váo: “Có phải không có tôi ở đó mới phát hiện không thể sống thiếu tôi không?”
Bên kia hiển thị đang gõ chữ, gửi đến lại là tin nhắn thoại, giọng nói mang ý cười cưng chiều: “Phải rồi, vậy nên em mau về cứu tôi đi.”
Nghe như dỗ con nít nhưng tôi không có bằng chứng.
Tống Mạch lại hỏi: “Ăn cơm chưa?”
“Mới ăn thịt Na Tra xong.”
Tống Mạch: “…”
Tôi: “Bột củ sen*.” (Chú thích cuối chương)
Tống Mạch: “…”
Anh nhắn lại một tràng dài tin nhắn thoại, không cần nghe cũng biết anh nói tôi đầu óc có bệnh.
Tôi cười ha ha gõ chữ: Tôi chỉ thích anh không thể hiểu nổi tôi mà lại không làm gì được tôi.
Nào ngờ điện thoại cầm không chắc, gõ được nửa chừng thì tuột tay rơi đập thẳng vào mũi. Nước mắt trào ra vì đau.
Cầm điện thoại lên tôi mới phát hiện đoạn tin nhắn mới được nửa chừng đã gửi đi: Tôi chỉ thích anh
Đệt!
Tôi giật mình kêu lên một tiếng, vội thu hồi về. Nhanh thế này chắc Tống Mạch chưa đọc được đâu.
Tôi hơi chột dạ.
Nhưng tại sao lại vẫn có phần mong chờ??
Tiêu rồi, hình như tôi nghiện Tống Mạch rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-nho-anh/2920511/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.