Hai người nắm tay đi dạo rất lâu, đến khi lòng bàn tay đổ mồ hôi mới ngại ngùng buông ra.
Tình cờ có một tiệm cà phê yên tĩnh ở ven đường, Tang Miên đề nghị: “Vào uống nước rồi tán gẫu một chút nhé?”
Cảnh Trí nhìn cô một cái, nhẹ gật đầu.
Hai người gọi cốc cà phê đặc trưng của tiệm, với một đĩa bánh nướng xốp.
Sau đó một trước một sau lên lầu hai.
Tang Miên ngồi trong góc, tựa đầu vào khuỷu tay, nhìn quanh bên ngoài.
Ánh mắt vô tình rơi xuống con phố đối diện. Dưới đèn đường, một cặp đôi ôm hôn nồng nhiệt, khó có thể tách rời.
Cô sửng sốt phút chốc, rồi lúng túng thu hồi ánh mắt.
Có lẽ thấy được sự mất tự nhiên của cô, Cảnh Trí cũng bắt chước bộ dáng của cô, làm ra hành động muốn nhìn ra bên ngoài.
Tang Miên vô thức đưa tay lên, che ở trước mắt anh, vội nói: “Anh nhìn em là được rồi.”
Chàng trai thản nhiên dời ánh mắt, chậm rãi rơi xuống mặt cô.
Anh cười như không cười nhìn cô: “Nghe lời em.”
Tang Miên bị Cảnh Trí làm cho ngượng ngùng, gương mặt bất giác đỏ bừng.
Đang lúc cô đang xoắn xuýt không biết mở miệng như thế nào, thì một giọng nữ già dặn phá vỡ sự yên lặng.
“Đồ ăn đã chuẩn bị xong, mời quý khách từ từ thưởng thức.”
Tang Miên lúng ta lúng túng đáp lại, nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt liếc về phía cửa sổ, cặp đôi lúc nãy đã rời đi.
“Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-ngu-ngon/2458211/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.