Tư Vân bất tỉnh đến tận sáng hôm sau mới có thể mở mắt.
Khi cô vừa mới mở mắt thì đã thấy Đường Đường đang ngồi bên cạnh rồi.
Thằng bé trông thấy cô đã tỉnh thì vui vẻ nhào vào lòng cô.
- Mẹ, mẹ tỉnh rồi. Đường Đường đợi mẹ mãi.
Đầu óc của Tư Vân có chút nhức nhối. Tuy nhiên, cô không thể nhớ được bất cứ chuyện gì đã xảy ra cả. Điều này khiến cho Tư Vân cảm thấy có gì đó không đúng cho lắm.
Nhìn xuống Đường Đường đang ôm mình, Tư Vân liền xoa đầu thằng bé rồi hỏi.
- Đường Đường, hôm qua có chuyện gì xảy ra vậy?
Đường Đường nghe mẹ hỏi, đang tính trả lời ngay thì chợt sực nhớ ra cảnh tượng hôm qua. Bố đã căn dặn thằng bé là không được kể bất cứ chuyện gì cho mẹ. Chỉ cần im lặng hoặc nói không biết là được.
Dừng một lúc, thằng bé liền đáp.
- Mẹ à, Đường Đường không biết. Hôm qua mẹ ngủ sớm, không có đợi Đường Đường...
- Vậy nhóc xuống nhà trước đi, lát nữa chị xuống nhé.
- Vâng mẹ.
Có vẻ như Đường Đường rất nghe lời của Tư Vân nói. Thằng bé nhanh nhẹn chạy ra khỏi phòng.
Tư Vân vẫn ngồi bất động trên giường, hai tay cô vò đầu muốn nhớ lại nhưng không thể nhớ được gì. Rõ ràng cô cảm thấy đã có chuyện gì xảy ra...
Bất giác, Tư Vân giơ hai bàn tay lên và phát hiện ra ngón trỏ bên tay trái của cô có 1 vết sẹo.
Cô chạm tay vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-mac-gia-chu-lai-den/2669500/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.