Ông chủ, anh cứ đùa. Đường Đường còn ở đây đấy. Anh mà làm bậy là thằng bé nhất định sẽ thấy được...
Mạc Hàn bắt đầu tháo cà vạt, sau đó cởi từng nút áo khiến cho Tư Vân sợ tái cả mặt. Cô ném cái chăn sang bên cạnh, muốn nhảy xuống giường chạy trốn.
Ai ngờ, Mạc Hàn vươn tay ra nắm được cổ chân của Tư Vân, sau đó cô bị hắn kéo lại.
Hai cổ tay của Tư Vân bị Mạc Hàn nắm chặt, ấn xuống giường. Còn hai chân cô bị hắn kẹp, muốn vùng vẫy cũng khó.
Tư Vân cảm thấy bản thân thật bất hạnh khi phải làm việc cho cái tên lưu manh này.
Có điều, trong thâm tâm cô có chửi rủa cái tên này bao nhiêu lần nhưng bên ngoài vẫn cố nhịn xuống nở một nụ cười thân thiện.
- Ông chủ... Tôi chỉ là 1 quản gia bé nhỏ thôi, anh đừng manh động quá... Hơn nữa, chuyện này đến tai vợ anh thì chẳng phải là rất phiền phức sao? Anh hãy suy nghĩ cho đại cục đi...
Mạc Hàn nhìn người phụ nữ đang liên mồm nói thì hắn chợt mỉm cười.
Còn Tư Vân bị nụ cười này của Mạc Hàn làm cho ngây ngốc ra đó.
Phải nói làm sao nhỉ? Nụ cười của Mạc Hàn có phải là quá sáng chói rồi không? Sao lại...Có thể cười đẹp đến vậy...
Thấy Tư Vân ngẩn ngơ nhìn chằm mình, Mạc Hàn hơi cúi xuống, kéo gần khoảng cách môi của hai người.
- Tư quản gia nhìn tôi như vậy... Là đang bị nhan sắc của tôi thu hút hay sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-mac-gia-chu-lai-den/2669495/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.