Bố không phải nhắc, Đường Đường đương nhiên là sẽ không gọi ai là mẹ rồi. Đường Đường trông vậy thôi chứ chung tình lắm.
Mạc Hàn bị câu nói ngây ngô của thằng bé làm cho bật cười.
Hắn búng yêu một cái vào trán của Đường Đường.
- Biết con chung tình rồi. Dù gì con cũng được thừa hưởng đứa tính đó từ bố con mà.
- Đường Đường đương nhiên là hơn bố rồi!
- Nhóc con, muốn bị phạt không?
Đường Đường chu cái mỏ lên rồi xoa xoa cái trán bị bố búng.
- Bố đúng là đồ xấu xa!
Đợi chờ Đường Đường rời khỏi phòng, hai người thuộc hạ thân cận của Mạc Hàn đi vào. Bọn họ có vẻ rất cẩn thận, đóng cửa lại. Một trong hai người xách một chiếc vali đến đặt lên bàn, nhẹ nhàng mở ra.
Trong vali chính là 1 viên ngọc màu trắng đang phát sáng. Nó rất nhỏ, nhưng Mạc Hàn có thể cảm nhận được sức mạnh từ đó phát ra không hề tầm thường.
Mạc Hàn đi đến gần vali, đeo găng tay trắng mà thuộc hạ đưa cho rồi cầm viên ngọc đó lên quan sát.
Tên thuộc hạ bên cạnh liền nói.
- Đây là ngọc hồn. Chúng tôi tìm thấy từ một bà lão sống ở chân núi.
- Có chính xác là nó không?
- Dạ vâng. Chúng tôi đã điều tra kĩ rồi, đích thực là nó.
Mạc Hàn xem xong thì khoé miệng bỗng hơi cong lên. Hắn đã cho người tìm kiếm cái thứ này rất lâu rồi, cuối cùng cũng có thể tìm thấy.
Mà ngay khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-mac-gia-chu-lai-den/2669483/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.