Cậu... Cậu quá đáng lắm đấy! Sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ? Rốt cuộc tôi đã làm cái gì khiến cậu phải đối xử với bệnh viện của tôi vậy chứ?
Trương Quân không kêu lên uất ức. Mà Mạc Hàn lại mặc kệ cho người nào đó kêu. Hắn thản nhiên kéo Tư Vân rời đi.
Không những vậy, hắn còn để lại cho Trương Quân 1 câu.
- Nhớ tìm ra biện pháp đi. Tôi muốn giữ cả mẹ cả con!
Thật sự Trương Quân đã cạn lời rồi. Anh ta nhìn theo dóng lưng rời đi của Mạc Hàn mà tức giận giơ chân đá vào bộ ghế sofa.
Nhưng bộ ghế cứng quá khiến cho anh ta đau điếng cả người!
Cơn giận của Trương Quân dồn nén lại rồi chửi thề 1 câu.
- Mạc Hàn! Tên khốn ch.ết tiệt! Cậu nhớ cái bản mặt tôi đấy!
Ra khỏi bệnh viện, ngồi vào trong xe. Tư Vân cuối cùng cũng không thể kìm chế được mà lên tiếng hỏi.
- Người đàn ông vừa nãy và anh là bạn của nhau sao?
Mạc Hàn nghe cô hỏi vậy thì gật đầu.
- Ừ, cậu ta tên là Trương Quân, tân giám đốc trẻ tuổi nhất của bệnh viện này. Tôi và cậu ta cũng có thể gọi là bạn.
Chợt sự chú ý của Tư Vân dừng lại ở tờ xét nghiệm trên tay của Mạc Hàn. Nhân lúc hắn buông lỏng, cô vội chộp lấy tờ giấy rồi xem nội dung bên trong.
Sau khi xem xong, tâm trạng của Tư Vân rơi xuống vực sâu.
Cô quay sang, nhìn Mạc Hàn bằng ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-mac-gia-chu-lai-den/2669450/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.