Chương trước
Chương sau
Những ngày tháng ở trong biệt thự bình yên đến lạ.

Mỗi ngày Tư Vân không ăn thì ngủ, lúc buồn chán thì ngồi ở phòng khách xem tivi.

Tư Vân từ 1 người suốt ngày phải nhìn mặt người khác mà sống, bây giờ cô thản nhiên tung hoành trong biệt thự như 1 bà hoàng.

Cần gì thì chỉ cần gọi 1 tiếng là sẽ có người đem đồ đến tận nơi cho cô.

Cuộc sống như vậy cực kỳ thoải mái.

Tư Vân là 1 người cực kỳ nghĩ cho bản thân. Cô không muốn bản thân phải chịu khổ không đáng.

Dù gì thì cô muốn bất cứ thứ gì, Mạc Hàn đều đáp ứng cho cô đủ cả. Vậy nên cô cũng phải phải khách sáo mà hưởng thụ tất cả sự đãi ngộ tốt nhất.

Bụng của Tư Vân mỗi lúc 1 lớn hơn khiến cho cô đi lại cũng rất nặng nề.

Hôm nay, Tư Vân vừa tỉnh dậy, tính đi xuống phòng ăn dùng bữa.

Nhưng khi bước xuống cầu thang, Tư Vân chợt sững sờ khi thấy có một đám người đang hiện hiện ở đại sảnh rồi.

Tư Vân thấy tình hình không ổn, tính quay người bỏ chạy. Ai ngờ, đám áo đen kia lao đến nhanh như 1 cơn gió, tóm chặt lấy hai tay của cô ép về phía sau.

- Các người là ai? Tính làm gì?

Nhị trưởng lão chắp hai tay phía sau, ánh mắt như bắn ra tia lửa mà nhìn chằm vào chiếc bụng lớn của Tư Vân.

Mà Chu quản gia ở phía sau, bắt đầu kích thêm vài lời.

- Nhị trưởng lão, là cô ta. Theo như tôi biết thì cô ta đang mang thai con của cháu nội ngài.

- Cái gì?

Nhị trưởng lão như không tin vào tai mình.

Cho đến khi Tư Vân bị lôi đến trước mặt ông, thì ông lập tức khom người xuống chạm vào bụng của cô.

Tư Vân thấy 1 sức mạnh nóng ran truyền vào. Cô muốn né tránh nhưng hai tay bị hai tên áo đen khoẻ mạnh ấn chặt xuống.

Sau khi đã xác nhận đứa bé trong bụng của Tư Vân là huyết mạch của Mạc Hàn, Nhị trưởng lão tức giận mà giơ tay giáng cho Tư Vân 1 cái tát.



Gương mặt cô lập tức ửng đỏ.

- Đồ phụ nữ thấp kém như cô tại sao lại dám mang thai con của Mạc Hàn chứ?

Có vẻ như Nhị lão gia rất kích động.

Ông lập tức muốn tát cho Tư Vân thêm cái nữa nhưng cô lập tức nghiến răng, không kiêng nể gì mà nói.

- Nếu ông thắc mắt thì hãy đi mà hỏi Mạc Hàn ấy! Chính anh ta không muốn tôi bỏ đứa bé!

Nhị lão gia nhất thời không kìm được cơn giận. Ông túm lấy tóc của Tư Vân giật lại phía sau.

Còn Tư Vân thì vẫn mở to mắt nhìn chằm ông ta.

Trước đây, cô vì bảo toàn tính mạng mà lúc nào cũng khép nép. Nhưng giờ cô mang thai con của huyết tộc, còn không biết sau khi sinh đứa bé ra thì cô còn có thể giữ được tính mạng không.

Chính vì thế, bây giờ cô không sợ gì nữa.

Cô chẳng còn lí do gì để đảm bảo mạng sống nên cũng chẳng phải nhún nhường gì hết.

- Nếu không phải là cô quyến rũ nó thì tại sao nó lại lên giường với cô? Đồ phụ nữ thấp kém, cô có biết nếu để chuyện này truyền ra thì Mạc Hàn sẽ phải đối mặt với chuyện gì không?

- Quyến rũ? Tôi không hề quyến rũ anh ta. Tại sao không phải là Mạc Hàn cưỡ.ng ép tôi chứ?

- Từ trước đến giờ nó chưa từng động vào phụ nữ, vì lí do gì mà nó lại có thể cưỡ.ng ép cô được?

Tư Vân càng nghe càng cảm thấy rất nực cười. Cô mới chính là người bị hại. Vậy mà cái lão già này cứ bênh vực cho cháu trai của mình.

Nghĩ đến đây, khoé miệng cô hơi cong lên.

- Muốn biết thì ông đi mà hỏi anh ta!

Nhị trưởng lão giận run người.

Hiện tại, Mạc Hàn đã bị đày đoạ đến nỗi thảm lắm rồi. Trên người đứa cháu này của ông ta không có bất cứ chỗ nào lành lặn cả.

Vết thương cũ chưa lành, mà vết thương mới đã xuất hiện.



Huyết tộc thuần chủng có khả năng hồi phục vết thương chỉ trong thời gian ngắn. Nhưng vết thương của Mạc Hàn nhiều đến nỗi không thể hồi phục nhanh được thì phải hiểu hắn đã trải qua những nỗi đau nhiều đến thế nào.

- Không được... Cô không sống... Chuyện này không được để bất cứ ai biết cả...

Đám trưởng lão kia đã ngứa mắt với Mạc Hàn lắm rồi.

Bây giờ mà để bọn họ phát hiện ra người phụ nữ loài người này có thai với Mạc Hàn, nhất định nó sẽ bị l.ột da, r.út gân...

Nghĩ đến đây, Nhị trưởng lão hất Tư Vân ra.

Ánh mắt của ông dừng lại ở thanh kiếm cổ được treo trang trí trên tường.

Ông liền đi tới đó, rút thanh kiếm ra rồi lao về phía của Tư Vân bằng 1 tốc độ rất nhanh.

Mà Tư Vân cũng chỉ bất lực nhắm mắt, chờ đợi điều xấu nhất sắp xảy ra.

Ngay khi Nhị trưởng lão sắp sửa đ.âm thanh kiếm đó vào Tư Vân.

Đột nhiên, một bóng đen xuất hiện chắn ngay trước mặt cô.

Thời gian như ngưng đọng lại khiến con người ta hô hấp rất khó khăn.

Nhị trưởng lão kinh ngạc khi thấy người trước mặt lại là Mạc Hàn.

Còn Tư Vân thì đợi mãi không thấy có động tĩnh gì. Cô liền mở mắt ra ngay.

Mạc Hàn đang đứng chắn trước mặt của cô.

Thanh kiếm của Nhị trưởng lão đ.âm xuyên qua người của hắn. Từng giọt m.áu đỏ chói từ cơ thể của hắn ứa ra theo lưỡi kiếm.

Nhị trưởng lão quát lớn.

- Mạc Hàn... Cháu điên rồi! Sao cháu lại có thể...

Hai mắt của Mạc Hàn chuyển sang màu đỏ. Hắn từ từ vươn tay, cầm lên lưỡi kiếm.

Sau đó, hắn cắn răng rút kiếm ra khỏi cơ thể mình.

- Không ai được phép chạm vào cô ấy và đứa bé! Cả ông cũng không được phép!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.