Lâm Bách Tuế một lần nữa kiên định trong lời nói còn có ý răn đe bọn họ: “ Nhớ kỹ cho tôi, cô ấy là người phụ nữ của tôi Tống Ngọc Thư, là nữ chủ nhân của các cậu đừng để tôi nghe bất kỳ lời nào liên quan đến tên đàn ông đó cũng như cái tên Sarah đó nữa “.
“ Vâng, đại ca “
…
Tống Ngọc Thư ngủ một giấc say đến tận bảy giờ tối cô vừa tỉnh dậy đã đã cảm nhận rõ cơn đói ập đến, cô không hiểu là vì lí do gì mở đột nhiên cất tiếng gọi Lâm Bách Tuế sau khi ngẩng người nghĩ lại thì mới nhận ra sự lạ thường của mình. Sau khi rửa mặt cùng vệ sĩ cá nhân xong cô đợi mãi không thấy Lâm Bách Tuế nên đã tự mình tìm xuống nhà. Phòng khách rộng lớn cùng ánh đèn sáng rực nhưng không có lấy một bóng người, lúc thì cả một đám người lúc thì tìm mãi không ra một người.
Tống Ngọc Thư cất tiếng gọi mãi không thấy ai trả lời cô tìm xuống phòng bếp tự nhiên mở tủ lạnh nhưng trong này chỉ toàn là rượu và bia, có một gói bánh mỳ sandwich đang ăn dở, phía dưới cũng chỉ có rau cũ quả sống, cô nhìn rồi thở dài một hơi, bản thân cũng không biết nấu ăn chỉ có thể lấy ra gói sandwich kia mà ăn đỡ.
Tống Ngọc Thư ngồi một mình ở bàn ăn lớn vừa ăn vừa đưa mắt nhìn khắp nơi vì căn biệt thự quá rộng lớn còn cô chỉ một mình ở đây nên cảm thấy có phần sợ hãi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-hay-yeu-em/2878181/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.