Hề Sơn nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng tay vẫn nắm chặt tay nắm cửa. Trì Niệm thấy anh cảnh giác như vậy, đoán rằng anh có lẽ không muốn tiếp chuyện hai người Tây Tạng kia, trong lòng cũng rất hiểu.
Nghĩ cũng phải, sống lâu năm ở cao nguyên Thanh Tạng, trừ khi khu vực sinh sống gần các điểm du lịch, hoặc ở những thành phố đông đúc, đa dạng như Lhasa, Shigatse, Tây Ninh, thì đa số những người dân du mục ít khi rời khỏi nơi ở đều không giỏi giao tiếp. Tiếng phổ thông không lưu loát là một chuyện, còn có sự khác biệt về thông tin, nên khi trò chuyện thường không ăn nhập gì với nhau.
Trì Niệm không bật nhạc, trong xe im ắng, bầu không khí ngột ngạt, im lặng đến mức khiến người ta không dám mở miệng.
Một lúc sau, Hề Sơn vẫn đang giả vờ ngủ, người phụ nữ Tây Tạng ngồi ghế phụ lại chủ động mở lời. Cô ấy rụt rè nhìn Trì Niệm, dùng tiếng phổ thông còn chưa sõi nói lời cảm ơn: "Cảm ơn hai cậu, đã cho chúng tôi đi nhờ xe."
Thấy Hề Sơn không phản ứng, Trì Niệm đành gượng gạo đáp lời: "Không có gì, tiện đường mà."
"Tôi tên là Trác Mã, đây là chồng tôi, Cống Bố." Người phụ nữ tự giới thiệu, "Chúng tôi đến Tây Ninh thăm con trai, con trai tôi bị tai nạn xe cộ... đang nằm viện."
Cô ấy thẳng thắn nói ra, Trì Niệm vốn dĩ lương thiện, nghe xong liền hiểu ra lý do tại sao họ nhất định phải chặn đường đi nhờ xe. Không biết họ sống ở đâu, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-em-o-duc-linh-cap/3733381/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.