Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, tôi liên hệ với Tôn Nam Bắc, biết được Tiểu Tinh Thiên hiện đang ở với Mạt Tang, tôi nhờ anh ấy bảo Mạt Tang đưa Tiểu Tinh Thiên đến nhà bố mẹ tôi, để bố mẹ tôi tạm thời chăm sóc con bé.

Qua vài hôm, tôi đưa Tống Giai Âm và cả bố mẹ cô ấy sang gặp gia đình tôi. Để tiếp đón thông gia và con dâu tương lai, cả ông nội, ông ngoại, bố mẹ và cậu tôi đều có mặt đông đủ.

Sau màn chào hỏi khách sáo giữa hai bên gia đình, ông nội tôi vui vẻ nói: “Giang Sơn, Giai Âm và Tiểu Danh yêu thương nhau như vậy, tôi thấy mọi người đều không có ý kiến gì, thì chúng ta mau định ngày tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa thôi”.

Tống Giang Sơn gật đầu, tôi nói: “Từ từ đã”.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi lập tức nói: “Con tán thành chuyện này cả hai tay, nhưng con có một đề nghị, hay là kết hôn luôn đi”.

Vốn tưởng rằng Tống Giang Sơn và bố tôi sẽ hợp lại chỉ trích tôi, ai ngờ bọn họ chỉ cân nhắc một lúc, rồi lập tức tán thành. Có thể thấy, bọn họ đều nghĩ tôi và Tống Giai Âm yêu nhau lâu quá rồi.

Tống Giang Sơn nói: “Ừ, thế cũng được, tôi sẽ nhờ người chọn ngày, ha ha, cũng đến lúc uống rượu mừng của con gái rồi”.

Tôi áy náy nhìn ông ấy nói: “Bố, con xin lỗi đã để bố đợi lâu”.



Tống Giang Sơn cau mày, cười rồi nói: “Nếu như cậu thực sự thấy có lỗi với tôi, thì mau sinh cho tôi một đứa cháu bế đi. À không, hai đứa, một đứa theo họ Trần, một đứa mang họ Tống, thế nào?”

Câu phía sau của ông ấy là đang thương lượng với bố tôi, bố tôi không nề hà gì, vui vẻ nói: “Được thôi, dù sao Giai Âm cũng là con một, làm như vậy là đẹp nhất”.

Lúc này, ông nội tôi do dự một lúc rồi nói: “Tôi cũng có một việc, muốn thương lượng với anh”.

Nhìn sắc mặt ông nội tôi nghiêm trọng, tôi thấy hơi chột dạ, sợ lại có chuyện gì không hay xảy ra, mẹ tôi hình như đoán ra được bèn hỏi: “Bố, có phải bố muốn hỏi chuyện của Tiểu Tinh Thiên không?”

Ông nội tôi gật đầu, rồi nhìn sang tôi, nặng nề nói: “Tiểu Tinh Thiên là đứa con đầu lòng của Tiểu Danh, giờ mẹ nó đã bỏ đi rồi, mặc dù chúng tôi hoàn toàn có thể chăm sóc cho con bé, nhưng nó còn bé thế, dù gì cũng cần tình yêu thương của bố mẹ. Cho nên, tôi hi vọng Tiểu Danh và Giai Âm có thể chăm sóc Tiểu Tinh Thiên, con bé rất ngoan, cũng rất biết nghe lời”.

Nghe ông nội tôi nói thế, tôi thấy rất áy náy, từ ngày ra đời, tôi chưa từng có trách nhiệm gì với Tiểu Tinh Thiên, tôi luôn muốn nuôi dưỡng con bé, và Giai Âm cũng sẽ không để ý, nhưng ông nội lại nói ra trước mặt vợ chồng Tống Giang Sơn thế này, e là bọn họ sẽ không vui.





Tôi lo lắng nhìn Tống Giang Sơn, nghĩ bụng nếu như ông ấy không đồng ý, thì sẽ phải thuyết phục ông ấy thế nào? Ai ngờ Tống Giai Âm lại mở miệng trước, cô ấy nói: “Cháu luôn coi Tiểu Tinh Thiên như con gái ruột của mình, cho dù ông không nói, cháu và Trần Danh cũng sẽ nuôi dưỡng Tiểu Tinh Thiên, ông nội yên tâm”.

Tôi cảm động nhìn Tống Giai Âm, rồi cười với cô ấy, cảm giác như cô ấy là cô gái thấu hiểu và cảm thông nhất trên đời này.

Tống Giang Sơn bấy giờ mới lên tiếng: “Lúc cháu quyết định gả Giai Âm cho Trần Danh, cháu đã có suy nghĩ là để nó chấp nhận tất cả mọi thứ của Trần Danh, con đường là do nó chọn, bất luận xảy ra vấn đề gì, chỉ cần nó chấp nhận, thì chúng cháu sẽ không ngăn cản”.

Nói xong, ông ấy nhìn sang Tống phu nhân, hỏi: “Bà xã, tôi nói đúng không?”
Tống phu nhân gật đầu, nét mặt dịu dàng nói: “Đúng vậy, chúng cháu không phải người cổ hủ. Bọn trẻ đã quyết định chung sống cùng nhau, vậy thì bất luận thế nào, chỉ cần chúng không hối hận là được. Huống hồ Tiểu Tinh Thiên là đứa trẻ vô cùng đáng yêu, lại rất hòa hợp với Giai Âm, cháu không có gì phải lo lắng cả”.

Có bố mẹ vợ tư tưởng thoáng như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy mình thật có phúc, nói: “Bố, mẹ, hai người đúng là bố mẹ vợ tốt nhất trên đời”.

Mẹ vợ tôi cười nói: “Con đấy, giữ mấy cái lời mật ngọt đó cho Giai Âm đi”.

Tôi khoác vai Tống Giai Âm, cười nói: “Vậy thì, sau này ngày nào con cũng sẽ cho vợ con ăn no mấy cái lời mật ngọt ấy”.

Tống Giai Âm nhăn mặt huých tôi một cái, bố tôi cười bảo: “Hôn nhân là chuyện trọng đại, Tiểu Danh, con và Giai Âm mau chóng đi chọn váy và chụp ảnh cưới đi, còn tiệc rượu và mời khách cứ để đấy cho bố mẹ”.
Tôi gật đầu nói: “Mấy người anh em của con nhất định phải mời đấy”.

Bố tôi cười nói: “Con yên tâm, bố biết rồi”.

Tôi gật đầu rồi nói: “Vậy thì chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ con và Giai Âm sẽ đi chọn váy cưới và tiệm chụp ảnh luôn”.

“Ừ, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nhé”, Tống Giang Sơn nói.

Tôi nói con biết rồi, sau đó đưa Tống Giai Âm đi. Lúc ra đến cửa, bố tôi nói: “Con không muốn biết bố mẹ sẽ đưa xính lễ như nào à?”

Tôi xua xua tay, hời hợt đáp: “Dù sao bố mẹ cũng quý Giai Âm hơn con, nên bố mẹ tuyệt đối sẽ không để cô ấy thiệt đâu”.

Nói rồi, tôi nắm tay Tống Giai Âm rời khỏi, mẹ tôi cứ cười mãi.

......

Công cuộc chuẩn bị cho một đám cưới thật sự rất căng thẳng và hồi hộp. Sau khi chọn váy cưới xong, chúng tôi lại đi chọn váy mặc tiếp khách cho cô dâu, rồi chọn cả âu phục cho chú rể, còn cả trang trí phòng cưới... Bố tôi mua cho chúng tôi một căn biệt thự ở thủ đô, đứng tên Tống Giai Âm. Đó cũng là xính lễ của nhà chúng tôi, đám cưới và đêm tân hôn của chúng tôi đều sẽ diễn ra ở đó.
Hai tháng sau, căn biệt thự được sửa sang lại theo ý của chúng tôi, công tác chuẩn bị đều đã hoàn tất, còn một ngày nữa là tôi và Tống Giai Âm chính thức kết hôn rồi. Theo nguyên tắc, hai chúng tôi trước ngày cưới không được gặp nhau.

Đêm trước ngày cưới, tôi cùng mấy người Tam gia uống rượu truyện trò, đang uống thì có người hô “Tô tiểu thư đến kìa”, tôi lập tức đứng phắt dậy, vội vàng đi ra cửa, thì nhìn thấy Tô Nhược Thủy và Tô Quảng Hạ cùng nhau đi vào.

Đã lâu không gặp, Tô Nhược Thủy ngày càng xinh đẹp hơn, trông cũng khỏe mạnh hoạt bát hơn. Cô ấy mặc một chiếc váy trắng tinh, vấn tóc, trang điểm thanh thoát, đôi mắt long lanh như nước nhìn tôi.

Tôi thấy cái tên “Nhược Thủy” quả thực rất hợp với cô ấy.

Tôi cười với cô ấy, sau đó nhìn sang Tô Quảng Hạ, nói: “Anh, nhiệm vụ kết thúc rồi cũng không nói với em, cứ để em phải lo lắng”. Kể từ sau khi vụ án của Tô Sĩ Hạo kết thúc, kết quả điều tra không liên quan đến ba mẹ con Tô Quảng Hạ, nên anh ấy vẫn được quay trở lại quân đội và tiếp tục thực hiện các nhiệm vụ cấp trên giao phó.
Tô Quảng Hạ nhếch mép cười, nói: “Mới về được có mấy ngày, mà em gái tôi đã bắt tôi phải cùng nó đến thăm cậu đây”.

Anh ấy tiến tới vỗ vai tôi nói tiếp: “Chúc mừng cậu, Trần Danh”.

Tôi cười, rất cảm kích anh ấy, nhưng lại vô cùng áy náy với Tô Nhược Thủy, cô ấy nhìn tôi cười bao dung, nói: “Em trai nhỏ, ngày mai chị nhất định sẽ hát tặng hai người một bài”.

Tôi gật đầu, giơ tay lên xoa đầu cô ấy, nói: “Được, đã lâu không nghe chị Thủy hát rồi”.

Mấy người Tam gia cũng đứng dậy, Tam gia nói: “Nhược Thủy đến đấy à, thế chúng ta giải tán thôi, để hai người họ nói chuyện”.

Tôn Nam Bắc gật đầu, định giải tán. Không chờ tôi lên tiếng, Tô Nhược Thủy đã cười ha ha, rồi cau mày nói: “Không cần đâu, tôi chỉ đến chúc mừng Trần Danh thôi, lát còn phải sang gặp Giai Âm nữa, ngày mai tôi là phù dâu đấy”.
Nói rồi, cô ấy chỉnh cổ áo cho tôi, cười một cái rồi nói: “Em trai nhỏ, chị đi trước nhé, em uống ít thôi, không có ngày mai không dễ mà đón được cô dâu đâu”.

Tôi vội nói: “Em biết rồi”.

Sau khi Tô Nhược Thủy đi, tôi kéo Tô Quảng Hạ ngồi xuống cùng uống rượu, mấy anh em cười cười nói nói hết cả buổi tối.

Sau khi mọi người ra về, tôi tắm rửa rồi lên giường đi ngủ, nhưng không tài nào ngủ được.

Tâm nguyện bao năm sắp được hoàn thành rồi, tôi cảm thấy rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhưng nghĩ đến Đoàn Thanh Hồ, tôi lại có chút nuối tiếc...

Năm giờ sáng hôm sau, tôi đã dậy chuẩn bị, mấy người Tam gia và Tôn Nam Bắc cũng có mặt đúng giờ để đỡ đần cho tôi. Trang điểm, thay trang phục đâu vào đấy, tôi lên xe rời khỏi biệt thự.

Thời tiết hôm nay đẹp lạ lùng, phong cảnh cũng đẹp hơn bình thường, có lẽ là do trong lòng tôi đang ngập tràn hạnh phúc.
Trước cửa nhà Tống Giai Âm, xe xếp thành hàng dài, tôi hít một hơi thật sâu, đợi pháo đốt xong, liền dẫn mấy anh em đi vào nhà đón cô dâu.

Cửa phòng cô dâu mở ra, phù dâu Tô Nhược Thủy đứng trước cửa đón tôi. Tôi cười một cái rồi đi vào trong, giây phút tôi nhìn thấy Tống Giai Âm, tôi và tất cả các anh em khác đều đứng hình mất mấy giây.

Tống Giai Âm đứng đó, mặc chiếc váy cưới trắng tinh, đầu vấn tóc, chiếc khăn voan phủ lên khuôn mặt, xinh đẹp như một tiên nữ. Không, tiên nữ cũng không thể nào xinh đẹp bằng cô ấy.

Tôi từ từ tiến lại gần cô ấy, quỳ gối xuống, thành tâm hỏi: “Em yêu, em có đồng ý gả cho mẹ anh không?”

Tống Giai Âm tinh nghịch chớp chớp mắt nói: “Em không đồng ý gả cho mẹ anh, em chỉ đồng ý gả cho anh thôi”.

Tất cả mọi người đều phá lên cười, tôi bất đắc dĩ đứng dậy, lấy tay vuốt má cô ấy nói: “Em vừa xinh đẹp như tiên nữ trên trời, vừa lém lỉnh như một tiểu yêu tinh”.
Tống Giai Âm cười lớn bảo: “Như vậy mới không bị chán chứ”.



Tô Nhược Thủy cười nói: “Đừng đùa nữa, mau đi đi, rất nhiều người đang đợi đấy”..





Tôi nhìn Tống Giai Âm cười, nắm tay cô ấy nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi!”





Trong tiếng reo hò của mọi người, chúng tôi lên xe hoa đi về biệt thự.





-Hết-








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.