Cuộc phẫu thuật kéo dài đến tận tối muộn vẫn chưa xong, cậu tôi sợ tôi mệt nên đã bảo cậu thanh niên đẹp trai kia mang đồ ăn đến cho tôi.
Mặc dù mệt, nhưng còn chưa biết chị Thủy sống chết thế nào, tôi không có tâm trạng ăn uống. Khoảng nửa tiếng sau, có mấy cô y tá đi ra, miệng không ngừng khen ngợi: “Vị bác sĩ đó thật giỏi quá, không ngờ ông ấy có thể cứu được Tô tiểu thư”.
Nghe tới đây, toàn bộ dây thần kinh của tôi như được giãn ra, tôi vui mừng thở phào nhẹ nhõm. Trần Giang Hà lúc này cũng bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn tôi đầy vẻ lo lắng. Ông ta bước đến chỗ tôi nói: “Con bé Nhược Thủy đã qua cơn nguy hiểm rồi, chắc sẽ sớm tỉnh lại thôi. Cháu đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có ông rồi, cháu không phải lo”.
Cậu thanh niên kia cũng mừng rỡ thuyết phục tôi: “Phải đấy cậu Trần, giờ cậu phải ăn uống nghỉ ngơi để còn lấy sức, chứ nếu không ngộ nhỡ Tô tiểu thư tỉnh lại, cậu ngất ra đấy rồi ai chăm sóc cho cô ấy đây”.
Tôi nghe thấy thế thì cũng mềm lòng, cầm lấy hộp cơm từ từ ăn. Trần Giang Hà không chờ tôi trả lời, quay trở lại phòng bệnh.
Tôi ăn cơm xong thì nằm ra ghế của bệnh viện định chợp mắt một lúc, nhưng hình như do mệt quá, nên khi tôi tỉnh dậy đã là sáng ngày hôm sau rồi.
Lúc tôi tỉnh dậy, thấy cậu thanh niên đẹp trai cũng đang gà gật ở ghế chờ bệnh viện, cậu ấy thật là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664673/chuong-580.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.