Bào Văn chửi Tống Giai Âm là con hề, nói bản thân mới là người thắng. Nhìn dáng vẻ tự tin của cô ta, tôi thật sự cảm thấy cuộc sống của cô ta quá thảm thương. Bởi vì, sẽ có một ngày cô ta hiểu ra, cô ta mới là con hề bị cuộc đời lừa dối.
Sự kiêu ngạo và diễu cợt của Bào Văn đối với Tống Giai Âm mà nói thực sự chỉ toàn là vô nghĩa, khó chịu ngay lúc đó chứ chẳng ảnh hưởng gì đến cô ấy hết. Cô ấy lạnh lùng nói: "Có thời gian để lời qua tiếng lại, chi bằng tha người của cô đi nhanh lên".
Tôi gật đầu với Bào Văn, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng. Mặc dù khó chịu, nhưng cô ta phải ưu tiên đại cục. Cô ta chọn ra năm người, năm người đã ngất ấy được lính đặc chủng khiêng lên chiếc xe mà Hồ Diệu Vi đã chuẩn bị sẵn cho chúng tôi. Tôi kéo tay Tông Giai Âm ngồi ở ghế sau, hỏi Bào Văn đầu còn choáng không, nếu còn thì để tôi lái xe.
Bào Văn nhìn Tống Giai Âm, lạnh lùng nói: "Em không sao, anh cứ ngồi đó đi".
Tôi biết cô ta không muốn đổi chỗ cho tôi là bởi vì lo nếu tôi thả tay Tống Giai Âm ra, chúng tôi sẽ bị cô ấy tấn công. Hơn nữa, giờ cô ta đang trong tình trạng như vậy, có lẽ là sợ bị Tống Giai Âm bắt lấy, vậy nên dù có khó chịu thì cô ta vẫn phải nghiến răng tiếp tục lái xe.
Có thể nhận ra được, trong lòng Bào Văn rất khó chịu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664629/chuong-556.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.