Lúc tôi nói xong câu đó, Hồ Cẩm Tú tỏ rõ thái độ khinh thường, ông ấy nói: "Tôi rất ghét giọng điệu này của cậu. Một người thực sự trung thành với đức tin của mình thì dù có bị uy hϊếp như thế nào cũng sẽ không phản bội lại niềm tin đó. Cho nên, hắn ta không xứng đáng được truy phong thành liệt sĩ, càng không xứng được gọi là anh hùng hi sinh vì tổ quốc. Bị uy hϊếp dẫn tới phạm tội thì vẫn là phạm tội mà thôi".
Tôi không kìm được mà bật cười lạnh, nói: "Ý của ngài là những người vì nhân dân mà đầu rơi máu chảy như chúng tôi, trong lúc bị vu oan, trong lúc người nhà của mình bị khống chế thì không được phép quan tâm đến an nguy của người nhà? Nên có ý thức hi sinh gia đình của mình vì nghĩa lớn? Lẽ nào đây chính là tư tưởng mà các ngài áp đặt lên người quân nhân? Anh ấy bảo vệ cho người dân mà các ngài yêu quý vậy các ngài có bảo vệ cho vợ con anh ấy không? Không hề! Nếu các ngài không làm được điều đó thì dựa vào đâu mà bắt anh ấy từ bỏ tất cả? Các ngài xứng đáng sao?"
Nói đến đây, trong lòng tôi tràn đầy căm phẫn.
Hồ Cẩm Tú nổi trận lôi đình, đập bàn đứng dậy, chỉ vào mặt tôi quát: "Láo xược! Thân là người quân nhân thì phải sẵn sàng hi sinh tất cả. Nếu không làm được như vậy thì không xứng làm quân nhân!"
"Nếu trong lúc đi gọi nhập ngũ ngài nói với mọi người rằng "các anh trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664623/chuong-553.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.