Nửa tiếng sau, tôi đến gần công viên, ở phía xa tôi nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đầu một con hẻm kín đáo, thấy tôi đến, người trong xe nhấn còi.
Chiếc xe này chính là chiếc xe Quách Xuân dùng để đón tôi hai lần.
Tôi đi tới, mở cửa lên xe, thấy cậu tôi cũng ở đó, hỏi: "Cậu, sao cậu cũng tới vậy?"
Cậu tôi nói: "Thằng mất nết, cháu nói xem? Vết thương của cháu vẫn chưa lành, cậu không đích thân hộ tống cháu, cậu dám yên tâm để cháu đi sao?"
Nghe vậy, trong lòng tôi rất cảm động, cười với cậu tôi nói: "Cảm ơn cậu đã quan tâm. Đúng rồi, tình hình bên đó thế nào rồi ạ?"
Cậu tôi nhìn về phía công viên cách đó không xa, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Những gì cần chuẩn bị đã chuẩn bị hết rồi, đợi lát nữa, người của chúng ta sẽ có một bộ phận giả vờ thành một nhóm quay phim tiếp cận nhà kho đó, đánh lừa đám người bao vây nhà kho, còn một nhóm khác sẽ đóng chốt ở cổng công viên, ngăn không cho người khác ra vào, còn có một bộ phận sẽ xuất phát từ một hướng khác, đề phòng những kẻ bên ngoài nhà kho tấn công bất ngờ, cậu nghĩ, dưới sự phối hợp của ba nhóm, chiến trường diễn ra không quá năm phút là có thể giành được thắng lợi".
Tôi đương nhiên tin vào năng lực của cậu tôi, nhưng tôi lo là bên trong có người canh giữ, nếu như vậy thì người bên trong có thể sẽ gây bất lợi cho Tống Giai Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664607/chuong-546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.