Trần Danh giả nói lúc ở Hàng Châu, Bào Văn đã trở thành người của hắn. Tôi biết hắn đang nói dối bởi việc hắn đang nhắc tới do chính tay tôi sắp xếp. Nhưng Bào Văn không biết, cô ta cứ cho rằng mình đã bị Trần Danh giả cưỡиɠ ɧϊếp. Cho nên, khi Trần Danh giả nói ra những lời này, Bào Văn vừa tức giận vừa xấu hổ, cô ta hoảng hốt quay sang nhìn tôi. Tôi khi đó mặc dù đã bị cấp trên đào thải lại đang rơi vào hiểm cảnh nhưng vẫn cố gắng diễn cho tròn vai kẻ mất trí nhớ. Bởi vì chỉ có như vậy, tôi mới có thể sống tiếp!
Tôi tỏ vẻ kinh ngạc và phẫn nộ nhìn Bào Văn, hỏi: "Là thật sao? Những lời hắn nói là thật sao?"
Bào Văn không dám nhìn vào mắt tôi, cô ta quay người lại, tức giận cho Trần Danh giả một cái bạt tai đau điếng. Trần Danh giả nghiến răng nhưng không nổi giận mà nhẹ nhàng an ủi Bào Văn: "Văn Văn, những việc hắn làm cho em anh đều có thể làm cho em, thậm chí làm tốt hơn hắn. Tại sao em không chịu chấp nhận anh? Hãy mở lòng với anh đi, anh sẽ khiến em hạnh phúc cả đời".
Bào Văn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Cứ mơ đi, dù có chết tôi cũng không đồng ý".
Tôi lạnh lùng hỏi: "Hai người thực sự đã làm chuyện đó sao?"
Trần Danh giả dương dương tự đắc nói: "Đúng vậy, bọn tao đã làm chuyện đó. Từng milimet trên người cô ấy tao đều nhớ rõ, có khi còn rõ hơn cả mày".
Bào Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664568/chuong-529.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.