Nghe người tài xế đó nói chúng tôi bị bám theo, tôi choáng váng, tim thắt lại, điên cuồng gào lên: "Không thể nào!"
Người tài xế đó cũng vừa điên cuồng ấn còi, vừa gào: "Cái gì mà không thể! Anh quay lại nhìn đi rồi hãy nói!"
Tôi chật vật quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau đột nhiên xuất hiện bảy chiếc xe, bảy chiếc xe này đều là cùng của hãng xe Audi, giống hệt với chiếc Audi mà Tống Giai Âm đã tặng tôi, trên xe không ngừng có người đang nã súng vào chúng tôi, bộ dạng hận nỗi không thể lập tức gϊếŧ chết tôi.
Bào Văn lạnh lùng nói: "Xem ra anh đoán không sai, chúng ta quả thật đã bị bại lộ rồi, Tống Giai Âm bên ngoài thể hiện muốn anh tới làm nằm vùng, nhưng thực ra là lấy anh làm mồi nhử, bao gồm cả những người vừa bị anh gϊếŧ lúc nãy cũng là mồi nhử, mục đích của cô ta là cho người âm thầm bám theo chúng ta!"
Nghe đến đây, cả người tôi chấn động, nói: "Không thể nào!"
Tôi thế nào cũng không thể tin Tống Giai Âm sẽ lấy tôi ra làm mồi nhử, nghĩ đến những tình cảm lúc chúng tôi ở bên nhau, nghĩ đến những hi sinh và nỗ lực của cô ấy vì tôi, tôi càng kiên định cho rằng cô ấy sẽ không đem tôi ra làm mồi nhử, tôi sẽ không nghi ngờ cô ấy, tuyệt đối không!
Bào Văn đột nhiên quay mặt sang nhìn tôi, đôi mắt thăm dò nhìn tôi, trong mắt tràn đầy sự cảnh giác và vẻ lạnh lẽo, cô ta cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664564/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.