Chương trước
Chương sau
Tôi muốn xử lí cứ điểm giao dịch này, bởi lẽ đây là một cơ hội hiếm có.

Ý nghĩ này thiêu đốt ý chí chiến đấu của tôi. Chỉ là, trước khi ra tay, tôi muốn chắc chắn xem suy đoán của mình rốt cục có chính xác hay không đã.

Thấy tôi không nói gì, Bào Văn cười đi tới ngồi phía đối diện tôi: “Sao thế? Không phải anh đang cảm thấy thất vọng đấy chứ?”

Tôi lắc đầu, tỏ ra không vui bảo: “Thất vọng thì không phải, nhưng anh thực sự không thích cái cảm giác không được tin tưởng này”.

Bào Văn nghe xong bèn đưa tay nắm chặt lấy tay tôi, để lộ ra vẻ mặt vô tội: “Chồng, là em sai rồi, được không? Em chỉ muốn xem xem giữa chốn đô thị phồn hoa này, rốt cục anh có chống cự lại được cám dỗ không thôi. Đây không chỉ là để cho thấy anh yêu em sâu đậm ra sao, mà còn là nhiệm vụ do tổ chức bố trí”.

“Nhiệm vụ do tổ chức bố trí á?” Tôi có chút nghi hoặc.



Bào Văn cười đáp: “Phải. Sau khi biết đối tượng hợp tác của anh là Tống Giai Âm, cấp trên sợ anh bị sắc đẹp làm mờ mắt, rồi bị xúi giục. Vậy nên mới sắp xếp lần thử thách này”.

Tôi giả bộ như vừa tỉnh ngộ, vậy nhưng trong đầu vẫn có chút xem thường, thầm nghĩ mẹ nó, cái tổ chức này đúng là rảnh hơi, hơn nữa còn quá ngu xuẩn. Sức hút của gái đứng đường mà so được với Tống Giai Âm sao? Cho dù tôi không có hứng thú với gái đứng đường, thì cũng chưa chắc đã không thấy hứng thú với Tống Giai Âm mà. Không đúng, mấy kẻ cấp trên không thể nào ngu xuẩn đến cỡ đó được, tôi đoán, đây là ý riêng của Bào Văn. Tôi khiến cô ta cảm thấy thiếu an toàn đến thế cơ à?

Tôi nhìn Bào Văn, nắm lại tay cô ta thật chặt rồi nở nụ cười. Cô ta nhìn tôi, hai mắt mở to: “Anh không giận à?”

Tôi bất đắc dĩ thở dài: “Thay vì nói là tức giận, chi bằng nói là chột dạ. Để đối phó với người phụ nữ kia, vừa rồi anh đã cố ý nói vài câu đen tối. Vậy mà em không có làm khó dễ anh, nói ra thì anh nên cảm ơn trời đất mới đúng”.





Bào Văn cười khúc khích: “Đương nhiên em biết anh là vì hoàn thàn nhiệm vụ nên mới giả bộ tỏ ra có hứng thú với cô ta. Bởi vì anh còn chẳng chạm vào cô ta cơ. Nếu đổi lại thành người đàn ông khác, khéo đã sớm dở trò với cô ta rồi”.

Tôi cười nói: “Vậy nên em vẫn tin tưởng anh, đúng chứ?”

Tôi nói như vậy là để khiến Bào Văn cảm thấy tôi rất để ý tới việc cô ta có tin tưởng tôi hay không, từ đó nhận định rằng tôi vô cùng mong muốn có được sự tín nhiệm từ cô ta. Bào Văn hài lòng cười cười, cực kỳ thích thú với cảm giác nắm giữ được tôi trong lòng bàn tay: “Phải, em tin tưởng anh”.

Tôi cảm thấy thời cơ đã tới, bèn cười bảo: “Bật kể tổ chức có hoài nghi thế nào, chỉ cần em tin tưởng anh là anh yên tâm rồi. Có điều, sao ban nãy người phụ nữ kia lại nghe lời em mà ngoan ngoan giúp làm bài kiểm tra này? Lẽ nào nơi này vốn thuộc về tổ chức của chúng ta?”

Với chỉ số thông minh của tôi thì đoán ra điều này cũng không có gì lạ, vậy nên Bào Văn cũng chẳng hề hoài nghi ý đồ xấu của tôi mà chỉ gật đầu, khẳng định lại suy đoán của tôi: “Đúng thế, đây chính là một trong những cứ điểm của tổ chức chúng ta. Nói một cách chính xác thì là điểm giao dịch của tổ chức buôn ma túy mà anh sắp nằm vùng. Chuyện buôn phấn bán hương chỉ là che mắt người khác, đồng thời lợi dụng mấy cô gái để nắm giữ thông tin mà thôi”.

Tôi gật đầu đáp: “Vậy thì, là để tiện cho việc che dấu nên nơi này mới tồi tàn vậy hả?”
Bào Văn trả lời: “Phải”.

“Vậy những vị khách đó làm sao biết ở đây có làm ăn thế này? Theo anh thấy, khách khứa ở đây hẳn là đều nghe danh mà tới, các gái ở đây nổi tiếng đến vậy sao? Còn nữa, mấy cô nàng này cứ ăn mặc hở hang như thế, ra ngoài diễu khắp nơi chào khách à? Hơn nữa, sao lại có nhiều khách như thế mà không có người tiếp đón?”

Bào Văn cười: “Cái này là do anh không biết đấy thôi. Đây chính là một điểm đặc sắc của nơi này. Ở đây là các cô gái chọn khách. Có tổng cộng mười cô, đều xinh đẹp như hoa, là của báu trời cho. Chưa bàn tới giá cao thì mắt nhìn người cũng cao lắm. Trừ phi là lúc ế ẩm, chứ không thì các cô ấy không đi chọn mấy ông già trung niên bụng to đầu hói đâu”.

Tôi nhất thời cảm thấy thật mới mẻ. Lòng thầm nghĩ xưa giờ chỉ có đàn ông đi chọn gái, thế nào mà ở đây lại đảo ngược. Mà mấu chốt là ở đây vẫn rất đông khách, sao mà đáng khinh thế không biết.
Đương nhiên, tôi chỉ nghĩ trong lòng thôi, không có nói ra.

Lúc này, Bào Văn hỏi sao tôi lại xuất hiện ở đây, có phải bên phía Tống Giai Âm đã biết hôm nay có giao dịch không?

Tôi gật gật đầu, nói cho cô ta biết kế hoạch của Tống Giai Âm, còn đưa cả tờ giấy có viết kế hoạch cho cô ta xem, nhắc cô ta xem xong thì tiêu hủy ngay, nếu không bị trông thấy thì không hay. Bào Văn rất hài lòng với sự “khai báo thành khẩn” của tôi. Cô ta cười, cầm lấy tờ giấy, xem qua rồi lập tức dùng bật lửa châm ngay, đốt luôn thành tro. Sau đó, cô ta bảo: “Phía Tống Giai Âm đúng là lợi hại thật. Chúng ta che giấu kỹ đến thế mà vẫn tìm được chi nhánh của chúng ta. Chỉ có điều, đang yên đang lành, sao chi nhánh lại bị điều tra ra nhỉ?”

Thấy Bào Văn nói vậy, tôi biết ngay trong lời của cô ta còn có ý khác: “Có phải em nghi ngờ trong chi nhánh kia có nội gián không?”
Bào Văn gật đầu, tôi nói tiếp: “Nếu như là người của cảnh sát vào nằm vùng, trong trường hợp không biết chi nhanh của chúng ta buôn thuốc phiện, vậy bọn họ chọn đi nằm vùng làm gì? Cho nên anh nghi ngờ là bên trong có kẻ sợ sệt, không muốn làm việc này nữa, cho nên học theo Tống Giang, định quy phục rồi lập công chuộc tội, đổi lấy tự do”.

Bào Văn ngẫm nghĩ, liếc nhìn bảo tôi nói rất đúng. Chỉ là nếu quả thực có chuyện như vậy, phía bên cảnh sát chắc cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng một tên tội phạm, chắc chắn sẽ còn sai nằm vùng tới thu thập thông tin và chứng cứ phạm tội, giống như phái tôi tới vậy. Vậy nên cô ta quyết định để cấp trên tra xét cho kỹ càng.

Thấy Bào Văn thong dong như không, tôi rất tò mò. Trong tình hình mà Tống Vân Hải và Trần Danh giả đều khó tự bảo vệ được mình, sao cô ta có thể sống thoải mái tự tại như thế? Thậm chí còn có thể ra lệnh này nọ cho đội buôn ma túy, tựa như một quản lí thế này?
Tôi ngẫm thử, có lẽ tám phần là vì tôi. Kẻ đứng sau Tống Vân Hải hẳn là cho rằng Bào Văn có thể khống chế được tôi, vậy nên mới điều Bào Văn tới Thủ đô trước, trọng dụng cô ta, lợi dụng cô ta điều khiển và giám sát mọi hành động của tôi.

Bào Văn không biết những suy nghĩ trong lòng tôi, cô ta cũng đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Cô ta gõ bàn, để lộ ra dáng vẻ trầm tư. Tôi hỏi cô ta nghĩ gì vậy, cô ta bảo: “Em đang nghĩ xem làm thế nào để diệt sạch đám cảnh sát tới vây bắt chúng ta”.

Lòng tôi trở nên nặng nề. Nhìn thấy đáy mắt Bào Văn tràn ngập sát khí, tôi thực sự cảm thấy không ổn. Thầm nhủ, tôi đã quá bất cẩn rồi. Tôi vội mong Bào Văn tin tưởng mình, cho là mình hoàn toàn trun thành với tổ chức sau lưng cô ta, vậy nên mới tiết lộ lần hành động bí mật này, khiến những người sắp tới đây chấp hành nhiệm vụ rơi vào nguy hiểm. Nhưng nếu không nói ra, Bào Văn nhất định sẽ phát hiện ra tôi có chuyện giấu diếm. Tới lúc ấy, tôi ắt bị bại lộ. Điều này sẽ ảnh hưởng tới toàn bộ kế hoạch lớn của chính phủ Hoa Hạ. Vậy nên cứ cho là trước đó tôi có cân nhắc tới lợi và hại, thì cũng vẫn sẽ hành động như thế.
Có điều, nếu tôi có thể nghĩ tới điều này, vậy thì Tống Giai Âm và cấp trên của cô ấy nhất định cũng sẽ nghĩ ra. Liệu có phải tôi đang suy nghĩ bi quan quá không nhỉ? Biết đâu mọi người đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi thì sao?

Thấy tôi không nói lời nào, Bào Văn hỏi tôi nghĩ gì vậy. Tôi đáp: “Đương nhiên là nghĩ đến chuyện giống em. Chỉ có điều em phải nhớ kỹ, trước khi ra tay nhớ tạo cơ hội cho anh cứu lão đại của chi nhánh buôn ma túy kia đấy, nếu không anh sẽ lộ mất”.

Ai ngờ Bào Văn lại không nghĩ thế, cô ta nở nụ cười lạnh lẽo đầy tàn nhẫn: “Anh nghĩ nhiều quá rồi. Nếu chẳng kẻ nào trong bọn họ còn sống, thế thì ai mà báo cáo lên cấp trên rằng anh là người của em được?”

Tôi cười bảo: “Vợ nói không sai, có điều cứ cẩn thận đề phòng vẫn hơn”.
Bào Văn cười: “Chồng, anh cứ yên tâm đi. Em rất thạo xử lí mấy chuyện thế này. Tới lúc đó anh trực tiếp tới chỗ nào đó mà nấp. Nếu quả thực có cá lọt lưới, cứ gϊếŧ đi là xong”.

Nghe vậy, lòng tôi bỗng chốc lạnh ngắt. Thế này tức là Bào Văn định kêu tôi nổ súng với chiến hữu của mình ư?

Tuy tâm trạng vô cùng rối ren, nhưng tôi vẫn cố gắn để gương mặt mình lộ ra vẻ hung ác khát máu: “Em nói đúng. Nếu vậy, giờ em chuẩn bị làm gì?”

Bào Văn bảo: “Anh cứ ở đó mà quan sát, chốc nữa anh sẽ hiểu em định làm gì ngay thôi”.

Tôi gật gật đầu, vẫn không đoán ra được rốt cục Bào Văn đang có ý đồ quái quỷ gì. Tôi xoa tay, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Một lát sau, tôi đợi nhưng lại không thấy Bào Văn làm gì, mà là cô gái lúc này đã tới quyến rũ tôi. Chỉ là lần này, cô ta không có tới trêu ghẹo riêng mình tôi, mà là đưa theo chín cô gái xinh đẹp, bước vào chẳng khác nào trình diễn thời trang. Không thể không nói, cả mười cô nàng này đều rất được, không thua kém gì các diễn viên nổi tiếng cả. Tôi thầm nhủ, chắc chắn là bị tẩy não cả đám rồi, nên mới đồng ý đi theo người đứng sau Bào Văn, đi kinh doanh xá© ŧᏂịŧ thế này.
Toàn bộ đám đàn ông trong tiệm đều kích động mà huýt sáo, có người không nhịn được mà nuốt nước miếng tại chỗ. Mà cô gái ban nãy trêu tôi cũng cười tít mắt lại: “Các vị, chúng ta chơi một trò chơi được không?”

Mọi người lập tức reo hò: “Được!”

Cô ta nói tiếp: “Là thế này. Hôm nay mười chị em chúng tôi có chuẩn bị một hoạt động. Hoạt động này chính là tung bột. Tung bột là thế nào? Chính là mỗi người cầm một túi bột mì, tung về phía đối phương. Nếu ai có thể hắt thắng được cả mười chị em chúng tôi, vậy thì cả mười người sẽ để tùy người đó xử trí, thế nào?”



Lời vừa dứt, đoàn bộ đám háo sắc kia đều kích động gào lên thành tiếng. Mọi người dường như không ý thức được rằng, thứ tưởng chừng vô hại như bột mì, nếu biết cách dùng thì cũng sẽ là vũ khí gϊếŧ người vô cùng lợi hại. Trước kia, tỉnh Loan Loan chẳng phải cũng từng xuất hiện sự cố tương tự sao? Xem ra ý Bào Văn nói là lợi dụng bột mì để tạo ra sự cố ngoài ý muốn rồi?


Đúng vậy, là dùng bột mì để tạo ra sự cố. Không những có thể che dấu tai mắt người khác, còn tránh được việc đối đầu trực diện giữa bên ma túy và người của chính phủ, giảm bớt tổn thất. Có điều, hậu quả của việc làm vậy chính là trụ sở chính cũng sẽ thành đồ bỏ. Tôi nghĩ, với sự thông minh và cẩn thận của Bào Văn, cho dù phía Tống Giai Âm không biết nơi này là cứ điểm, để phòng ngừa vạn nhất, cô ta nhất định cũng sẽ từ bỏ nơi này.





Vậy nên, mười cô gái kia là đang vận dụng hết những giá trị cuối cùng của bản thân. Chỉ có điều, những người đàn ông vô tội kia chắc cũng phải trở thành vật hi sinh.





Bào Văn nhanh chóng trở lại, tôi hỏi cô ta đi đâu. Cô ta bảo đi xin chỉ thị của cấp trên về kế hoạch này, hơn nữa còn đã có sắp xếp tại nhà bếp rồi. Tôi gật đầu, lòng nóng như lửa đốt, cực kỳ muốn tìm cớ đi liên lạc với Tống Giai Âm. Tôi bảo mình vào nhà vệ sinh một lát, Bào Văn lại nói nhà vệ sinh nam ở đây đã hỏng, chỉ có nhà vệ sinh nữ thôi, còn bảo sẽ đi cùng tôi, giúp tôi canh bên ngoài. Tôi chẳng có lí do gì để từ chối, lại sợ cô ta nghi ngờ, đành phải đồng ý. Lòng tôi thầm suy nghĩ làm thế nào để tách ra khỏi cô ta đây. Sau khi quay về, cô ta còn đề phòng tôi hơn cả trước, chẳng lẽ cấp của cô ta đã nói gì đó sao?


Tôi hỏi có phải Bào Văn muốn dùng hiệu ứng bụi để tạo ra hiện trường một vụ nổ không. Cô ta gật đầu. Tôi lại hỏi ai châm lửa. Cô ta cười với tôi rồi bảo: “Đương nhiên là anh rồi, chồng yêu của em”.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.