Tôi và Tống Giai Âm tìm một góc tương đối yên tĩnh của khu hồ câu để câu cá. Đứng phía xa xa là chú vệ sĩ, chú ấy đứng khoanh tay, trông bộ dạng đúng kiểu chớ có lại gần. Trừ chú ấy ra, bốn phía ít nhất còn có khoảng mười người canh gác ở những vị trí kín đáo, hẳn là do sợ có người làm lại Tống Giai Âm. Xem ra sau khi xảy ra chuyện lần trước, cả cấp trên lẫn Tống Giang Sơn đều cực kỳ quan tâm đến cô ấy.
Có vẻ như Tống Giai Âm đã quen với cách bảo vệ phô trương thế này từ lâu rồi. Cô ấy thả câu, sau đó yên lặng chờ đợi, trông đầy hờ hững, thản nhiên. Lúc này trông cô ấy như hòa vào phong cảnh của cả khu hồ câu, xinh đẹp tựa bức tranh thủy mặc, mà cô ấy chính là sự mỹ lệ lấn át hết toàn bộ phong cảnh trong cả bức tranh ấy.
Ánh mắt Tống Giai Âm bỗng nhiên xao động vài phần, cô ấy lập tức thu dây. Trên lưỡi câu là một con cá lớn treo lủng lẳng đang không ngừng giãy dụa. Cô ấy định bắt nó, tôi nhanh chóng xắn tay áo: “Để anh”.
Thấy tôi tích cực như thế, Tống Giai Âm nói đùa: “Không phải anh định cướp cá của em đấy chứ?”
Tôi ném cá vào trong giỏ, vừa rửa tay vừa bảo: “Đến em còn là của anh cơ mà, anh đi tranh cá với em làm gì?”
Tống Giai Âm liếc xéo tôi một cái rồi lại thả lưỡi câu xuống hồ, miệng cười bảo: “Anh bớt luyên thuyên đi, em còn chưa đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664552/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.