Tống Giai Âm bảo tôi là đồ ngốc. Tôi bèn chạm nhẹ lên chóp mũi cô ấy, nói: “Phải đó, anh ngốc lắm. Nên đành phiền Tống đại tiểu thư chỉ dạy cho anh thêm nhé”.
Tống Giai Âm nhướng mày. Rõ ràng đầu mày nét mắt đều là ý cười, nhưng cô ấy lại lùi một bước rồi buông tay tôi ra, đáp: “Trò này cũ rồi nhé. Lần này em không dễ dàng tha thứ cho anh nữa đâu”.
Tôi vội tiếp lời: “Phải phải phải. Lần này anh sẽ không ngồi im ôm tư tưởng ăn may nữa. Anh nhất định sẽ chứng minh được với Tống đại tiểu thư rằng em chính là người trong lòng anh”.
“Hì hì”, bỗng có tiếng cười truyền đến từ cầu thang khiến mặt tôi lập tức nóng bừng. Tống Giai Âm ngẩng mặt lên nhìn, ánh mắt có phần không vui. Gương mặt của cô ấy tựa hoa mơ thắm đỏ nở rộ trên núi tuyết. Sắc đỏ trên nền tuyết trắng, thật sự rất đẹp. Cô ấy bất mãn nói vọng ra: “Quý bà Khưu Thục Trân, nghe lén người ta nói chuyện như vậy mà không thấy ngại sao?”
Tôi ngước lên nhìn, thấy Khưu Thục Trân ló đầu vào, cười đáp: “Hai đứa còn không thấy ngại thì sao mẹ phải ngại chứ?”
Tống Giai Âm nói với tôi bằng giọng bất lực: “Kệ bà ấy. Chúng ta mau đi thôi”.
Tôi khẽ gật đầu rồi cùng Tống Giai Âm ra ngoài. Thấy chúng tôi bước ra, mấy người đang canh giữ trên đường đều lộ vẻ kinh ngạc. Chỉ có chú vệ sĩ mang vẻ mặt ‘biết hết mọi chuyện’, chạy vào ga-ra lấy xe ra đón chúng tôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664548/chuong-518.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.