Tôi bảo Bào Văn đã để cho tôi biết, tình yêu chính là độc dược, có thể khiến “độc vào tận tim, không còn thuốc cứu”. Trong câu này của tôi ẩn chứa sự căm ghét của tôi dành cho Bào Văn, sự hoán hận của tôi với việc cô ta dây dưa mãi không thôi. Vậy nhưng cô ta hoàn toàn chẳng hề hay biết, ngược lại còn cười rộ lên đầy vui vẻ: “Không còn thuốc chữa, thế thì chỉ có thể lấy độc trị độc thôi”.
Lấy độc trị độc? Đúng vậy nhỉ, chúng ta chẳng phải đang lấy độc trị độc sao?
Nhìn gương mặt hạnh phúc ngọt ngào của Bào Văn, tôi thật nóng lòng xé tan cái hạnh phúc ấy. Tôi nghĩ, khi đó, trông cô ta chắc còn đặc sắc hay ho hơn bây giờ nhiều.
Nén những suy nghĩ trong lòng xuống, tôi tạm biệt Bào Văn, rời khỏi quán cà phê. Ra khỏi cửa thì vừa đúng lúc tan trường. Nhìn những sinh viên với nụ cười đầy tươi tắn trên gương mặt, tôi không khỏi sinh lòng hâm mộ. Ý tôi là nếu như lúc trước bố không bị người ta vu cáo hãm hại, tôi chắc cũng sẽ là đứa nhà mặt phố, bố làm to, nổi tiếng ở thủ đô. Vào quãng thời gian mà tôi khó khăn vât vả nhất, có lẽ cũng sẽ giống như những sinh viên này, sống một cuộc sống hướng về tương lai, thoải mái vui vẻ, không cần lo tới tranh đấu.
Tiếc rằng trên đời chẳng có nếu như. Kiếp này Trần Danh tôi đã được định sẵn sẽ không thể trải qua những ngày bình thường hạnh phúc như vậy.
Tôi xoay người rời đi. Một cơn mưa phùn lặng lẽ kéo tới, những tiếng cười nói vui vẻ phía sau như bị thổi tới một thế giới hoàn toàn khác.
Tôi châm thuốc, nhẹ nhàng hít một hơi dưới làn mưa bụi. Tôi nhớ đới ván cờ giữa mình và Bào Văn, nhớ tới những người anh em còn đợi tôi trở về. Tôi nhả ra một làn khói, lòng thầm nghĩ: mẹ nó chứ, Bào Văn, Tống Vân Hải, và cả đám hề đứng sau lưng bọn họ nữa. Tất cả đều xông tới hết đi. Tôi đây muốn xem xem rốt cục bọn họ có năng lực gì, để mà tránh được đòn đánh lén của tôi! Trận đấu giữa chúng tôi, tôi nhất định sẽ là người thắng cuộc.
Lại đi thêm một đoạn nữa, tôi gọi một chiếc xe, đi tới nhà của Tống Giai Âm. Sau khi xác định không có ai theo mình, tôi bảo xe dừng lại ở một tiệm hoa, mua tặng Tống Giai Âm một bó hoa hồng. Bước ra khỏi tiệm, thấy gần đó có siêu thị, tôi lại vào mua hai bao thuốc, hai chai rượu cho ông Nhĩ, rồi mới đi tới nhà Tống Giai Âm.
Sau khi tới nơi, từ xa xa tôi đã trông thấy gần nhà Tống Giai Âm có mấy người đàn ông, trông dáng vẻ như có được huấn luyện bài bản, đang đi loanh quanh ở đó. Một trong số ấy chính là chú vệ sĩ cuat Tống Giai Âm. Trông thấy tôi, chú ấy bèn liếc mắt nhìn mấy người kia một cái. Họ vốn định đi qua để kiểm tra tôi, sau khi nhận được ánh mắt ám chỉ thì lại làm bộ như không có gì. Chỉ là trên gương mặt mỗi người đều lộ ra vẻ hoài nghi.
Tôi lập tức đi lên lầu. Đứng trước cánh cửa vô cùng quen thuộc, tôi lại đột nhiên có hơi hồi hộp. Nhớ khi ấy, tôi ở trong chiến đội Phi Ưng của lính đặc chủng, đã ở nhà Tống Giai Âm một thời gian dài trong lúc dưỡng thương. Nơi tôi ngủ chính là chiếc giường lớn trong phòng cô ấy. Nghĩ đến đây tôi lại cảm thấy vui vẻ thỏa mãn, hiện giờ hẳn là cô ấy vẫn nằm ở chiếc giường đó nhỉ.
Điều chỉnh lại tâm trạng, tôi gõ cửa. Cánh cửa nhanh chóng được mở ra. Người mở cửa là một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, trông khoảng chừng ba mươi tuổi, nhìn rất có cảm giác ý nhị của con gái Giang Nam. Mái tóc được búi lên, mặc một bộ váy liền thân màu đen, trang điểm nhẹ nhàng mà tinh tế, trông vừa đoan trang vừa thanh lịch. Tôi sửng sốt, lập tức hỏi thử: “Chào chị ạ. Tôi muốn tìm Tống Giai Âm, xin hỏi cô ấy có nhà không?”
Tôi vừa nói vừa cân nhắc về thân phận của người phụ nữ này, lòng thầm nghĩ trẻ vậy thì chắc chắn không phải mẹ cô ấy rồi. Nhưng vậy thì là ai được nhỉ? Người có thể vào được nhà của Tống Giai Âm đều là những người vô cùng có ý nghĩa với cô ấy. Người này, rốt cục là ai đây?
Người phụ nữ kia thấy tôi gọi “chị” thì có hơi sửng sốt, rồi lập tức cười giòn giã: “Trông cô còn trẻ vậy cơ à? Với tuổi của cháu, hẳn là nên gọi là cô mới đúng”. Tôi đần cả người. Bà ấy nhường đường cho tôi, liếc nhìn bó hoa hồng trong tay tôi xong thì ánh mắt lại có thêm vài phần đùa giữn: “Người muốn gặp con gái cô thì nhiều lắm, nhưng dám ôm cả bó hoa hồng tới thì hôm nay cô mới thấy lần đầu. Dũng cảm đấy chàng trai”.
Nghe thấy ba chữ “con gái cô”, tôi lại càng thêm kinh nghạc, đồng thời cũng lo lắng không biết nên làm sao cho phải. Tôi thật sự không ngờ mẹ của Tống Giai Âm lại đang ở nhà cô ấy, càng không ngờ rằng mẹ cô ấy trông lại còn trẻ như vậy. Mặc dù mẹ tôi và Trần Nhã trông đều rất trẻ, nhưng vẫn có cảm giác về năm tháng thăng trầm đọng lại. Nhưng mà, mẹ của Tống Giai Âm hoàn toàn có thể nói là trông rất có tinh thần, đây cũng là lí do tôi không nhận ra được tuổi của bà ấy.
Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng cả lên. Lần đầu tiên gặp mẹ vợ, đã chẳng có quà gì thì thôi lại còn gây ra chuyện cười thế này, tôi thực sự chỉ muốn tự đào cái hố mà chui xuống. Tôi xấu hổ đáp: “Cháu chào cô ạ. Thật sự là trông cô vừa trẻ trung xinh đẹp lại có tinh thần quá, khiến cháu làm trò cười thế này”.
Nghe thấy tôi khen, cô Tống cười thản nhiên, vui vẻ trả lời: “Ái chà, khéo miệng quá. Nếu bố Giai Âm mà khéo nói như cháu thì mặt cô chắc trông còn phải trẻ hơn nhiều. Mau vào trong đi. Con gái cô đã trang điểm từ sáng sớm rồi. Cô còn tưởng là tâm trạng nó tốt chứ, ai biết đâu con nhóc này lại đang chờ người khác”.
Cô Tống vừa cười vừa nói, trông rất thân thiện và gần gũi, hơn nữa còn rất hài hước. Trông thấy bà ấy, tôi không khởi nghĩ tới lần đầu gặp Tống Giai Âm, khi đó trông cô ấy cũng mang dáng vẻ dí dỏm xinh đẹp thế này. Tôi nghĩ, nhất định là do cô ấy được di truyền tính cách từ mẹ.
Không ngờ mẹ Tống Giai Âm lại dễ gần đến thế, trong lòng tôi âm thầm nhẹ nhõm, cũng không còn quá căng thẳng khi đối diện với bà ấy nữa. Tôi cười nói: “Chú có thể không khéo miệng, nhưng chắc chắn là rất tốt với cô đúng không ạ. Nếu không thì trông cô cũng không trẻ trung đáng yêu thế này rồi”. Bất kể là ở độ tuổi nào, chỉ cần là phụ nữ thì nhất định sẽ thích nghe những lời khen. Quả nhiên, mấy câu của tôi lập tức khiến cô Tống cười tươi như hoa. Có điều, tôi đúng là đang nói sự thật. Tôi nghĩ hẳn là bà ấy đã được Tống Giang Sơn bảo vệ vô cùng tốt, cho nên mới mang cảm giác hạnh phúc, không bị thời gian đánh bại như vậy.
Lúc này, có tiếng nói vang lên từ trong phòng ngủ của Tống Giai Âm: “Khưu Thục Trân, mẹ đừng thiếu tiền đồ như thế chứ. Vừa nhắc tới cục nước đá của mẹ là mẹ đã vui vẻ thế rồi à?”
Khưu Thục Trân tức giận mắng: “Con nhóc này, chẳng biết lớn nhỏ gì cả. Ai cho con gọi thẳng họ tên mẹ thế hả? Có tin mẹ đánh mông con không?”
Tống Giai Âm kệ luôn bà ấy, quay sang nói với tôi: “Đã đến rồi còn không vào nhanh lên à?” Tôi đặt những thứ mua cho ông Nhĩ xuống, ngại ngùng bảo: “Cô ạ, cháu tới cũng hơi vội vàng, không biết cô đang ở đây, vậy nên chẳng chuẩn bị gì cả. Lần sau cháu nhất định sẽ bù”.
Khưu Thục Trân hơi hất căm lên, gương mặt mang theo ý cười tinh ranh: “Quà thì không cần đâu. Cô ấy à, trừ quà của chồng với con rể ra, cô không nhận quà của ai hết”.
Nói xong, bà ấy vừa ngân nga một đoạn nhạc vừa đi vào bếp. Tôi nhỏ giọng thì thào: “Cháu chẳng phải con rể cô đây sao?”
Khưu Thục Trân nghi ngờ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi đi vào bếp. Tôi nhanh chóng cầm hoa hồng tiến vào phòng của Tống Giai Âm. Lúc này, cô ấy đang ngồi trên giường, tay cầm báo. Mái tóc xõa tung thoải mái, gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng, hút hồn tới mức muốn mù hai mắt. Thấy tôi tới, cô ấy ngẩng lên mỉm cười. Ánh mắt Tống Giai Âm dừng lại ở bó hoa hồng của tôi: “Đúng là bài cũ rích. Em bảo anh theo đuổi em lại lần nữa, anh lại dùng cái cách như vầy đó hả?” Tôi đóng cửa lại, cắm hoa vào bình cạnh đầu giường cô ấy, tiện bẻ bớt một ít cành lá: “Em chắc chắn cần anh theo đuổi lại từ đầu chứ? ? Sao anh nhớ hôm qua có người gửi tin nhắn cho anh, bảo cô ấy nhớ anh mà nhỉ? Còn thả thính anh nữa cơ…. Chậc, chẳng lẽ anh nhớ nhầm hầm à?”
Nói xong, tôi rút điện thoại trong túi ra: “Anh phải khẩn trương xem lại xem có phải mình nằm mơ không mới được”.
Tống Giai Âm nhíu mày: “Cái đó thì đúng là không phải em gửi cho anh”.
Tôi sửng sốt. Thấy cô ấy không có vẻ gì là đang đùa thì ngây cả ra: “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ là cô dùng điện thoại của em gửi cho anh à?”
Tống Giai Âm gật đầu. Tôi nghĩ tới chuyện mình nói bao nhiêu câu mờ ám trong tin nhắn, bỗng cảm thấy xấu hổ kinh khủng khϊếp. Tống Giai Âm đột nhiên cười ra tiếng. Nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ trộm được cá của cô ấy, tôi phản ứng lại ngay: “Em lừa anh đúng không?” Tống Giai Âm nghiêm trang đáp: “Em chỉ không muốn anh đắc ý quá thôi. Cách mạng chưa thành công đâu, đồng chí còn cần cố gắng nhiều”.
Nhìn dáng vẻ tinh nghịch đó, tôi như lại thấy được cô ấy vào ngày đầu quen biết. Từ trong sự cao quý vẫn lộ ra vẻ hoạt bát hút hồn người ta, khiến lòng tôi rung động không thôi. Tôi từ từ bước tới, cô ấy không cười nữa, hỏi tôi định làm gì. Hai tay tôi đặt lên vai cô ấy, dịu dàng bảo: “Chẳng làm gì cả, chỉ là phạt em thôi”.
Nói xong, tôi cúi xuống định hôn Tống Giai Âm. Cô ấy không tiến lại gần, chỉ chầm chậm nhắm mắt lại. Tôi nhìn đôi môi đỏ mọng quyến rũ của cô ấy, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô. Tôi cũng nhắm mắt lại, nhưng ngay vào lúc tôi nghĩ có thể thân mật với nhau thì môi lại chạm phải thứ gì đó lạnh băng, gồ ghề. Tôi mở to mắt thì thấy đáy mắt Tống Giai Âm tràn đầy nghịch ngợm. Cô ấy nâng tay lên, trong tay còn cầm theo thứ gì đó. Lúc này, môi của tôi đang dán lên thứ ấy. Tôi vừa cạn lời vừa bất lực, thầm nghĩ mình lại bị Tống Giai Âm giỡn chơi rồi. Rời khỏi “chiến trường”, tôi liếc nhìn thứ trên tay cô ấy: “Cái gì vậy?”
Tống Giai Âm cười bảo: “Anh đoán xem”.
Tôi nhận lấy thứ trong tay cô ấy: “Hình như là huân chương danh dự phải không?”
Tống Giai Âm bình thản đáp: “Không sai, là phần thưởng cho anh đó”.
Tôi giật mình: “Em bảo sao cơ?”
Cô ấy trả lời: “Là phần thưởng dành cho anh. Anh năm lần bảy lượt dốc sức vì quốc gia Lập được công, bảo vệ người anh hùng của chung sta, hơn nữa còn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ xử lí khối u ác tính ở Đông Bắc là Tả Thanh Lưu, đương nhiên là cấp trên sẽ khen thưởng cho anh rồi. Huân chương này chính là phần thưởng. Không chỉ có thế, từ giờ trở đi, Trần Danh, anh đã là thượng úy rồi đấy”.
Nhìn tấm huân chương, trong lòng tôi dâng trào một loại cảm xúc kỳ lạ. Tuy rằng tôi chưa bao giờ muốn trở thành một người lính, vậy nhưng khi nhận được tấm huân chương này, được trao cho quân hàm thượng úy, cảm giác vinh dự bỗng nảy sinh trong lòng tôi. Tấm huân chương vương giả của tôi. Tôi thầm nhủ bố mình chắc chắn cũng đã trải qua giây phút này. Không, thậm chí là còn huy hoàng hơn tôi nhiều. Tôi nghĩ, khi ông ấy được trao huân chương, dưới sần khấu nhất định là kín người. Còn tôi, chỉ có một khán giả duy nhất là Tống Giai Âm. Tuy vậy nhưng tôi thực sự rất thỏa mãn.
Tống Giai Âm nói: “Trần Danh, chúc mừng anh. Chỉ vì thân phận của anh đặc biệt, vậy nên không thể nào tổ chức một lễ trao tặng long trọng chính thức cho anh được”.
Tôi lắc đầu bảo: “Không sao. Có một người xem là em, thế đã là đủ rồi”.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]