Trần Danh giả nói với giọng điệu đầy căm phẫn và không cam lòng, nhưng chẳng thể làm được gì tôi. Bởi vì hắn biết chỉ cần hắn động đến tôi, Tống Vân Hải nhất định sẽ mạnh tay xử lý hắn.
Lúc này, mười mấy người họ từ từ tản ra. Ánh mắt của họ đều đằng đằng sát khí. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi. Nếu thật sự xảy ra xô xát, chưa chắc ai sẽ là kẻ mất mạng đâu!
Tôi chầm chậm bước vào phòng bệnh. Trần Danh giả đang nằm trên giường xem ti-vi. Thấy tôi đến, hắn nheo mắt lại, ánh nhìn liếc đến đồ trên tay tôi, cười lạnh lùng: “Sao hả? Mèo khóc chuột, giả từ bi đấy à?”
Tôi đặt quà lên bàn, nhìn hắn với vẻ nửa cười nửa không: “Không, tao thực sự muốn đến đây cám ơn mày”.
Tôi lãnh đạm nói: “Dĩ nhiên là cảm ơn sự ngu xuẩn của mày rồi”.
“Mày! Mày chớ mừng vội. Đừng tưởng lần này bố nuôi trừng phạt tao thì xem như mày thắng! Tao nói cho mày biết, dù mày có đâm bị thóc chọc bị gạo thế nào đi nữa thì tao mãi mãi quan trọng hơn mày trong mắt bố nuôi!” Trần Danh giả gào lên giận dữ. Nhìn bộ dạng hắn từ nãy đến giờ thì chắc vẫn nghĩ tôi hả hê khi thấy hắn gặp họa.
Có lẽ thốt ra những lời đó đã giúp hắn an ủi chính mình. Hắn nói xong thì không tức tối nữa, còn cười ha hả. Thấy hắn đắc ý như vậy, tôi lại chẳng cảm thấy giận dữ chút nào. Vì tôi biết bây giờ hắn đắc ý bao nhiêu, thì lát nữa sẽ phải phẫn nộ và khó chịu bấy nhiêu.
Tôi lắc đầu, đáp: “Mày đừng hiểu lầm. Tao không hả hê khi mày gặp chuyện đâu, nói đúng hơn là tao ‘giậu đổ bìm leo’. Trần Danh, nói thật cho mày hay. Vừa nãy tao có nói chuyện với bố nuôi. Bố nuôi đã đồng ý với tao rồi, nếu tao xử được Tả Thanh Lưu, thì quyền lực ngầm của mày ở Nam Kinh sẽ phải chia đôi với tao”.
Nụ cười trên mặt Trần Danh giả tắt ngấm. Hắn hét lên đầy căm phẫn: “Mày nói gì?”
Tôi cười cười, nói tiếp: “Tao thật sự nên cám ơn mày. Cám ơn mày đã năm lần bảy lượt muốn diệt trừ tao, chọc giận bố nuôi, khiến ông ta hoàn toàn thất vọng về mày. Nếu không thì bố nuôi đã chẳng dễ dàng đồng ý với điều kiện của tao như vậy. Thế nên tao đem nhiều đồ tẩm bổ đến đây cho mày để cảm ơn. Cám ơn mày nhé, ‘anh em tốt’. Từ nay về sau, địa vị của hai chúng ta ở Nam Kinh ngang nhau rồi đấy. Nhưng mọi chuyện chỉ mới bắt đầu thôi. Tao sẽ cố gắng biến mọi thứ của mày đều thuộc về tao”.
Trần Danh giả nhìn tôi với vẻ mặt lạnh lùng: “Mày mơ đi! Tao không để mày đạt được ý đồ đâu!”
“Không để tao đạt được ý đồ? Sao cơ? Mày nghĩ rằng chuyện bố nuôi đã hứa với tao sẽ thay đổi chỉ vì mày không bằng lòng ư? Hay mày tưởng tao không gϊếŧ nổi Tả Thanh Lưu? Tao nói cho mày biết, mày không cản được tao đâu, trừ phi mày có thể gϊếŧ Tả Thanh Lưu trước tao. Nhưng mà, mày làm được sao?” Tôi lạnh lùng cười nhạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới. Sau đó tôi liếc nhìn vết thương của hắn, tiếp tục đả kích: “Với tình trạng bây giờ của mày, tao nói thẳng luôn nhé, làm không nổi đâu! Mà tao còn nói với bố nuôi rằng từ lúc mày nhận bố nuôi đến nay vẫn chưa làm được chuyện gì cho tổ chức. Tao bảo ông ta nên cân nhắc nên phế mày đi. Mày đoán xem ông ấy đã nói gì?”
Sắc mặt Trần Danh giả càng lúc càng khó coi, không chỉ bởi những lời tôi nói khiến hắn tức giận, mà còn vì hắn biết tôi không hề nói dối. Điều khiến hắn phẫn nộ và đau đớn nhất chắc chắn là việc bị ‘vứt bỏ’ bởi người bố nuôi mà hắn tin tưởng, kính trọng nhất. Hắn hoảng sợ thật rồi.
Tôi biết thời điểm mấu chốt đã sắp đến, bèn xoay người rời đi. Đợi tôi ra đến cửa, Trần Danh giả mới lạnh lùng gằn từng chữ với tôi: “Tao sẽ không để mày lấy được bất kỳ thứ gì từ trong tay tao đâu. Tao cũng sẽ chứng minh được với bố nuôi rằng mày chỉ là thứ vô dụng khi so sánh với tao! Tao có thể hoàn thành nhiệm vụ mà bố nuôi giao cho tao, cũng có thể làm tốt nhiệm vụ mà ông ấy giao cho mày!”
Lục Hiểu Phong bảo: “Không cần tra đâu, là người của mình”.
Tôi đờ ra giây lát rồi phản ứng lại ngay. Trước đây, tôi từng nhờ ông ấy dùng quyền lực thâm nhập Đông Bắc. Thật không ngờ, ông ấy lại có cả người giữ mối liên hệ trực tiếp với Tả Thanh Lưu. Nhưng tôi không hỏi ông ấy vì sao lại giấu, vì tôi biết mối quan hệ giữa tôi và họ vẫn chưa thân thiết đến mức họ có quyết định gì cũng phải báo với tôi hoặc họ phải nghe ý kiến của tôi. Tôi hào hứng hỏi: “Rốt cuộc chuyện là sao ạ?” Lục Hiểu Phong bắt đầu kể với tôi. Trước đây Tả Thanh Lưu giữ mối quan hệ rất tốt với một nhà cung ứng vũ khí đạn dược người nước ngoài. Vũ khí của ông ta đều được cung cấp từ nhà cung ứng ấy. Lục Hiểu Phong nói rằng trụ sở của họ ở nước ngoài. Không lâu trước đó, họ vừa lấy được nhà cung ứng ấy, vốn định lợi dụng nó để kềm chân Tả Thanh Lưu. Không ngờ Tả Thanh Lưu đột nhiên liên lạc với họ, bảo rằng muốn nhập một lô đạn dược mới, nên người của họ mới sang đây.
Nghe đến chuyện Tả Thanh Lưu muốn nhập thêm một lô đạn dược khiến tôi kinh ngạc vô cùng. Tôi nghĩ mình đã tiến gần hơn đến âm mưu của Tả Thanh Lưu rồi. Những điều mà Lục Hiểu Phong kể đã giúp tôi hoàn toàn giải đáp được thắc mắc trong lòng. Người ngoại quốc ấy sau khi tiếp xúc với Tả Thanh Lưu thì đã thuật lại với ông ấy. Tả Thanh Lưu biết rõ dù bản thân có kẻ chết thay, thì phía trên cũng không dễ dàng tha cho ông ta. Tả Thanh Lưu cũng phát giác được phía trên chuẩn bị loại bỏ ông ta nên cùng đường làm liều, muốn bố trí phục kích ở Nhân Gian Phú Quý Hoa. Nếu lúc đó có người đến điều tra, ông ta sẽ gϊếŧ kẻ đó, sau đó hủy thi diệt tích. Nếu như người đến quá đông, ông ta sẽ dùng đến vũ khí trong tay, lợi dụng toàn bộ nhân viên và khách trong câu lạc bộ làm con tin, tạo cơ hội thoát thân cho mình.
Sau khi biết được kế hoạch của Tả Thanh Lưu, tôi cảm thấy cực kỳ kinh ngạc. Tôi không ngờ ông ta lại gan cùng mình như vậy. Ông ta đúng là chuẩn bị bày trò thật rồi! Nhưng ngẫm lại, ông ta có thể đi đến ngày hôm nay, thì làm việc phải đủ quyết đoán dũng cảm, thủ đoạn phải đủ tàn nhẫn độc ác. Có lẽ Tả Thanh Lưu biết người phía trên đã quyết tâm loại trừ ông ta, biết bản thân không thể thay đổi suy nghĩ của họ. Nhưng ông ta cũng không cam lòng quy hàng như Tống Giang nên mới quyết đấu một trận sống mái. Tôi nghĩ, ông ta nhất định đã chuẩn bị xong kế hoạch trốn khỏi Trung Quốc rồi. Mà kế hoạch này, chắc chắn có sự trợ giúp từ phía cung ứng đạn dược. Tôi hỏi Lục Hiểu Phong dự định làm thế nào. Ông ấy nói, đương nhiên là giả vờ hợp tác với đối phương rồi. Âm thầm nắm thóp, đến thời khắc cuối cùng mới bóp nghẹt cổ họng của bọn chúng, lấy thứ cần lấy từ trong tay Tả Thanh Lưu. Ông ấy còn nói thêm, bây giờ Tả Thanh Lưu đang ở Nhân Gian Phú Quý Hoa. Một phần là vì kế hoạch, một phần là muốn lợi dụng điều này để che mắt thiên hạ, sai thuộc hạ mau chóng chuyển tiền của và quyền lực ra nước ngoài.
Xem ra Tả Thanh Lưu thật sự chuẩn bị rất đầy đủ cho cuộc tẩu thoát này. Nhưng khi ông ta chạy thoát, cũng là lúc chạy đến một giao lộ tử thần khác. Mà trên giao lộ ấy, người của Lục Hiểu Phong đang chờ ông ta.
Tôi cất lời: “Nếu phía chú đã lên kế hoạch, vậy cháu không hỏi nhiều nữa. Sự sắp xếp của phía chú cũng giúp cháu đỡ được một chuyện”. “Cháu còn có kế hoạch gì à?” Lục Hiểu Phong tò mò hỏi.
Tôi thuật lại với ông ấy về yêu cầu của mình với Tống Vân Hải, kể nốt chuyện tôi đã khích Trần Danh giả như thế nào.
Lục Hiểu Phong kinh ngạc hỏi lại: “Cháu định khích Trần Danh giả để hắn gϊếŧ Tả Thanh Lưu?”
Tôi bảo “Đúng vậy”, ông ấy do dự một lúc rồi nói: “Chú thấy không cần thiết. Nếu Trần Danh giả nói lại với Tống Vân Hải, ông ta rất có thể sẽ nghi ngờ động cơ của cháu. Đến lúc đó thì phiền”.
Tôi hờ hững đáp: “Chú không cần lo. Dù biểu hiện của cháu có hoàn hảo thế nào, bọn họ vẫn luôn nghi ngờ cháu mà. Với cả cháu và Trần Danh giả thù hằn sâu đậm, bọn họ đều biết cháu bất mãn với hắn ra sao. Thế nên, dù cháu có làm gì hắn đi nữa thì họ cũng sẽ không hoài nghi. Trần Danh giả gọi điện kể tội cháu thì cháu cũng chẳng sợ. Mà cháu vốn định viết một mảnh giấy gửi cho Tả Thanh Lưu, bảo ông ta chú ý cẩn thận. Làm như vậy có thể giúp Tả Thanh Lưu tránh được một kiếp, còn nhiệm vụ của Trần Danh giả thất bại. Thứ hai là làm thế sẽ khiến Trần Danh giả bị lộ, Tả Thanh Lưu thì nghĩ người gϊếŧ chồng chị Hoa là hắn. Kế hoạch này sẽ giúp cháu che giấu bản thân kỹ lưỡng để lên kế hoạch thâm nhập sâu hơn vào Nhân Gian Phú Quý Hoa”. Tôi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Dĩ nhiên, điểm yếu lớn nhất của kế hoạch này chính là việc cháu gửi giấy nhắc nhở rất có thể sẽ phí công vô ích, ngược lại còn khiến thân phận của cháu bại lộ. Nhưng bây giờ phía chú đã có người thân cận với ông ta rồi, xem như cháu đỡ tốn công đưa mảnh giấy ấy. Chú sai một người giám sát Trần Danh giả, xem xem khi nào hắn sẽ ra tay. Sau đó bảo người của chú vờ như có chuyện cần bàn nên đến gặp Tả Thanh Lưu, tìm cơ hội ngăn cản Trần Danh giả, cứu ông ta. Nếu kế hoạch của cháu thành công, phía chú lại càng được Tả Thanh Lưu tin tưởng”.
Tôi đã nói xong được một lúc rồi mà vẫn không thấy Lục Hiểu Phong lên tiếng. Tim tôi giật thót, hỏi với giọng lo lắng: “Chú Lục, chú có đang nghe máy không?”
Lục Hiểu Phong đột nhiên bật cười ha ha, trả lời: “Đang nghe mà, chú đang nghe đây. Chú tưởng cháu chưa nói hết nên không ngắt lời cháu”. Tôi cười: “Cháu nói xong rồi ạ”.
Lục Hiểu Phong nói liên tục ba chữ “Được”: “Thằng nhóc này khá đấy. Quả nhiên là con trai đại ca của bọn chú. Hổ phụ sinh hổ tử!”
Tôi khẽ đáp: “Cảm ơn chú Lục đã quá khen. Đó chỉ là ý tưởng của cháu thôi. Nếu như chú thấy có chỗ nào không ổn thì cứ nói ạ”.
Lục Hiểu Phong cười, trả lời: “Không, không có chỗ nào không ổn cả. Kế sách một mũi tên trúng hai đích này, chắc cũng chỉ có thằng nhóc như cháu mới nghĩ ra được thôi”.
Thấy ông ấy hài lòng với kế hoạch này, tôi cũng yên tâm hơn: “Đã vậy thì cháu đành phiền chú Lục nhọc lòng. Thôi, cháu còn có việc nên không nói với chú nữa ạ”.
Sau khi cúp điện thoại, tôi bèn rời khỏi nhà vệ sinh. Về chỗ ngồi, ăn một bữa cùng Tiểu Thúy, rồi mới bắt xe trở lại Nhân Gian Phú Quý Hoa. Vì tôi mua cho Tiểu Thúy rất nhiều đồ, nên những tên kiểm soát trước cổng đều chỉ nghĩ tôi đơn thuần là khách quý của em ấy.
Sau khi đưa Tiểu Thúy đến Tửu Trì Nhục Lâm, tôi mới vào thang máy để lên căn phòng ở tầng thượng của mình. Về đến phòng, tôi tự tập luyện một lúc rồi tắm rửa. Tôi gọi cho Tô Quảng Hạ, biết được Tống Giai Âm đã được đưa về nhà họ Tống. Ông Nhĩ cũng đã sang đó, sau khi kiểm tra và xác định dấu hiệu sinh tồn của cô ấy đã ổn định, tảng đá trong lòng tôi mới được gỡ bỏ. Tôi lấy chiếc điện thoại và sim vừa mua trên đường, sau đó gọi cho Đoàn Thanh Hồ, nghe chị ấy nói đã được Thẩm Nặc Ngôn đón về an toàn.
Sau khi xác nhận được an nguy của hai người họ, tôi chợt nhớ đến Tô Nhược Thủy. Không biết cô ấy đã rời Đông Bắc chưa? Khẽ lắc đầu, tôi không muốn nghĩ thêm nữa. Tô Quảng Hạ không nhắc đến chuyện này với tôi, chắc chắn vì không muốn tôi lo lắng.
Nghĩ ngợi xong xuôi, tôi mới đặt điện thoại xuống rồi đánh một giấc.
Buổi tối của hai ngày sau, Lục Hiểu Phong báo với tôi rằng Trần Danh giả chuẩn bị hành động. Tôi lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Vì tôi biết, Trần Danh giả sắp rơi vào bẫy rồi! Chờ đợi hắn, chính là một cơn ác mộng mà cả đời này hắn cũng không quên nổi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]