Trần Danh giả nói với giọng điệu đầy căm phẫn và không cam lòng, nhưng chẳng thể làm được gì tôi. Bởi vì hắn biết chỉ cần hắn động đến tôi, Tống Vân Hải nhất định sẽ mạnh tay xử lý hắn.
Lúc này, mười mấy người họ từ từ tản ra. Ánh mắt của họ đều đằng đằng sát khí. Nhưng tôi chẳng hề sợ hãi. Nếu thật sự xảy ra xô xát, chưa chắc ai sẽ là kẻ mất mạng đâu!
Tôi chầm chậm bước vào phòng bệnh. Trần Danh giả đang nằm trên giường xem ti-vi. Thấy tôi đến, hắn nheo mắt lại, ánh nhìn liếc đến đồ trên tay tôi, cười lạnh lùng: “Sao hả? Mèo khóc chuột, giả từ bi đấy à?”
Tôi đặt quà lên bàn, nhìn hắn với vẻ nửa cười nửa không: “Không, tao thực sự muốn đến đây cám ơn mày”.
Trần Danh giả tối sầm mặt lại, hỏi tôi cảm ơn hắn cái gì.
Tôi lãnh đạm nói: “Dĩ nhiên là cảm ơn sự ngu xuẩn của mày rồi”.
“Mày! Mày chớ mừng vội. Đừng tưởng lần này bố nuôi trừng phạt tao thì xem như mày thắng! Tao nói cho mày biết, dù mày có đâm bị thóc chọc bị gạo thế nào đi nữa thì tao mãi mãi quan trọng hơn mày trong mắt bố nuôi!” Trần Danh giả gào lên giận dữ. Nhìn bộ dạng hắn từ nãy đến giờ thì chắc vẫn nghĩ tôi hả hê khi thấy hắn gặp họa.
Có lẽ thốt ra những lời đó đã giúp hắn an ủi chính mình. Hắn nói xong thì không tức tối nữa, còn cười ha hả. Thấy hắn đắc ý như vậy, tôi lại chẳng cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664484/chuong-489.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.