Đoàn Thanh Hồ nói sẽ không từ bỏ việc báo thù cho bố mình, bởi vì trừ chị ấy ra, trên đời này không còn ai có thể thay bố chị ấy đòi lại công bằng. Từ ánh mắt kiên định của chị ấy, tôi có thể nhận ra được, chị ấy thực sự hạ quyết tâm báo thù. Tôi không thể ngăn được chị ấy, thân là con trai của kẻ thù, tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà ngăn cản.
Tôi nhìn Tinh Thiên bé nhỏ đang ngủ đầy an ổn trên tay mình, lòng thầm thở dài một tiếng. Nếu như tôi và Đoàn Thanh Hồ nhất định phải trở thành kẻ địch, vậy thì Tiểu Tinh Thiên không nhận người bố là tôi đây lại là một chuyện may mắn. Nghĩ tới đây, tôi nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn chuyện mình sẽ làm. Chị có lựa chọn của mình, em cũng không có ý định thay đổi nó. Nhưng em hi vọng chị nhớ một điều, đó chính là chị là một người mẹ. Em mong rằng bất luận làm gì, chị cũng sẽ suy nghĩ cho đứa nhỏ đáng thương này trước đã”.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, ánh mắt bình thản. Nhưng tôi có thể trông thấy được sự bất đắc dĩ trong đôi mắt đó. Chị ấy gật đầu: “Chị sẽ làm thế. Nếu đã sinh con bé ra, chị nhất định sẽ không bỏ lại nó một mình trên thế giới này”.
Nghe vậy, tôi vô cùng cảm động, đồng thời cũng cực kỳ xót xa. Tôi đã hi vọng biết bao, rằng Tiểu Tinh Thiên có thể hóa giải thù hận trong lòng chị ấy. Nhưng mối thù đó quá sâu, dù sao thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664481/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.