Đoàn Thanh Hồ nói sẽ không từ bỏ việc báo thù cho bố mình, bởi vì trừ chị ấy ra, trên đời này không còn ai có thể thay bố chị ấy đòi lại công bằng. Từ ánh mắt kiên định của chị ấy, tôi có thể nhận ra được, chị ấy thực sự hạ quyết tâm báo thù. Tôi không thể ngăn được chị ấy, thân là con trai của kẻ thù, tôi cũng chẳng có mặt mũi nào mà ngăn cản.
Tôi nhìn Tinh Thiên bé nhỏ đang ngủ đầy an ổn trên tay mình, lòng thầm thở dài một tiếng. Nếu như tôi và Đoàn Thanh Hồ nhất định phải trở thành kẻ địch, vậy thì Tiểu Tinh Thiên không nhận người bố là tôi đây lại là một chuyện may mắn. Nghĩ tới đây, tôi nói: “Mỗi người đều có quyền lựa chọn chuyện mình sẽ làm. Chị có lựa chọn của mình, em cũng không có ý định thay đổi nó. Nhưng em hi vọng chị nhớ một điều, đó chính là chị là một người mẹ. Em mong rằng bất luận làm gì, chị cũng sẽ suy nghĩ cho đứa nhỏ đáng thương này trước đã”.
Đoàn Thanh Hồ nhìn tôi, ánh mắt bình thản. Nhưng tôi có thể trông thấy được sự bất đắc dĩ trong đôi mắt đó. Chị ấy gật đầu: “Chị sẽ làm thế. Nếu đã sinh con bé ra, chị nhất định sẽ không bỏ lại nó một mình trên thế giới này”.
Nghe vậy, tôi vô cùng cảm động, đồng thời cũng cực kỳ xót xa. Tôi đã hi vọng biết bao, rằng Tiểu Tinh Thiên có thể hóa giải thù hận trong lòng chị ấy. Nhưng mối thù đó quá sâu, dù sao thì người chết cũng là người bố mà chị ấy kính trọng nhất trên đời. Chị ấy không tìm tôi để báo thù, không bắt tôi trả nợ thay bố đã là cho tôi mặt mũi lắm rồi.
Sau khi suy nghĩ tới đủ chuyện trên đời, tôi mới lưu luyến đưa lại Tinh Thiên vào tay Đoàn Thanh Hồ. Tôi nói: “Chị đang bị thương, bảo Nặc Ngôn tới đón về nghỉ ngơi cho sớm. Hơn nữa, đi rồi cũng sẽ an toàn hơn cho cả hai mẹ con”.
Đoàn Thanh Hồ đáp mình biết rồi.
Tôi nhìn chăm chú vào chị ấy, nhưng chẳng nói lời nào cả. Sau đó, tôi xoay người rời đi.
Sau khi tôi đi một mạch ra khỏi khách sạn nhỏ thì trời cũng đã sáng rõ. Tôi lên xe, nhìn lướt qua tấm card của người tài xế, gọi điện thoại cho anh ta, hỏi xem anh ta đang ở đâu. Tôi trả xe, nhận lại chứng minh thư của mình, đồng thời nhét cho anh ta một khoản tiền. Chuyện này coi như giải quyết xong. Tôi quay về nhà của Tiểu Thúy. Lúc này, Trương Tam đã đi rồi. Thấy tôi trở về, Tiểu Thúy bèn hỏi tôi có ăn điểm tâm không, em ấy có mua.
Tôi cũng chẳng khách sáo gì thêm. Sau khi ăn sáng xong, tôi hỏi em ấy khi nào đi làm. Tiểu Thúy trả lời bốn giờ chiều. Tôi bảo vậy được, tôi sẽ ngủ một giấc, tới giờ thì tôi đi cùng em ấy. Tiểu Thúy có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng lại đồng thời hiểu ra ngay. Em ấy hỏi có phải tôi muốn giả bộ như tối qua hai chúng tôi ở cùng nhau không. Tôi gật đầu, hỏi em ấy không bận tâm chứ.
Tiểu Thúy cười đáp: “Em có bận tâm gì đâu. Đã làm cái nghề này như bọn em vốn cũng làm gì có thanh danh. Anh Hải, anh cứ yên tâm ngủ đi, đến giờ em sẽ gọi”.
Trải qua trận chiến ác liệt, còn có cả đêm phải lo lắng đề phòng như hôm qua, thành thật mà nói tôi cực kỳ mệt mỏi, là kiểu mệt trước nay chưa từng có. Vậy nên, vừa đặt lưng xuống là tôi ngủ ngay. Kết quả là không ngừng gặp ác mộng, tôi cũng tỉnh dậy từ trong mơ. Tiểu Thúy đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng. Thấy tôi tỉnh lại, em ấy hỏi tôi không sao chứ. Tôi lắc đầu bảo không việc gì, sau đó ngồi dậy. Em ấy bảo sắp phải đi làm. Tôi nhìn thử đồng hồ, không ngờ đã là ba giờ hơn rồi. Tôi vuốt mặt bảo: “Mẹ nuôi em có gọi điện không?”
Tiểu Thúy gật đầu: “Mẹ nuôi dặn chờ anh dậy thì gọi cho mẹ đấy”. Tôi chìa tay ra, em ấy cũng hiểu ý đưa đưa điện thoại cho tôi. Tôi cầm máy, bấm số điện thoại của chị Hoa. Đầu bên kia bắt máy, tôi bèn hỏi chị Hoa xem tìm tôi có việc gì. Chị ta bảo, chị ta muốn nói với tôi một chút về tình hình tối qua. Theo như chị ta tìm hiểu, thuộc hạ của Tả Thanh Lưu bị tổn thất tới hơn hai mươi người, mà bản thân ông ta cũng trúng một phát súng. Viên đạn suýt nữa thì trúng ngực, vậy nên mặc dù không đe dọa tới tính mạng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm. Ông ta nổi trận lôi đình, điều động toàn bộ lực lượng, thề phải bắt lấy kẻ chủ mưu.
Không ngờ phát súng tôi bắn dựa vào cảm giác kia lại có hiệu quả tốt đến thế. Có thể đoán được, lúc này Tả Thanh Lưu đang giận dữ đến cỡ nào.
Tôi thản nhiên đáp: “Chị không phải lo đâu, tôi đã hủy toàn bộ chứng cứ liên quan tới bản thân rồi. Chỉ cần mọi người đủ kín miệng thì tuyệt đối sẽ không bại lộ”. Chị Hoa nói, giọng có hơi hờn giận: “Nhĩ Hải, cậu đúng là làm tôi bất ngờ quá. Tôi thật sự không ngờ đối tượng hợp tác với mình lại lợi hại thế đấy. Có người giúp đỡ thì thôi, lại còn ngắt được điện của toàn Cáp Nhĩ Tân. Hiện giờ tôi không biết nên cười hay nên khóc nữa”.
Tôi cười hỏi: “Sao thế, chị sợ à?”
Hôm qua chị Hoa vẫn còn chưa rõ tình hình cụ thể, cho nên cũng chẳng sợ gì cho lắm. Hiện giờ hiểu tương đối rõ tình hình, nên chị ta bắt đầu cảm thấy sợ sệt rồi.
Chị Hoa thở dài bảo: “Nếu chỉ có một mình tôi hợp tác với cậu thì chẳng có gì sợ cả. Nhưng còn Tiểu Tam Tử với Tiểu Thúy ở đó, tôi không sợ sao được? Nói thật với cậu, tôi kéo hai đứa nó vào chẳng qua cũng chỉ là muốn đánh cược một lần, xem xem cậu có thể đem đến lợi ích gì cho chúng nó không thôi. Chẳng ngờ trộm gà không được còn mất nắm gạo”. Tôi biết trong lòng chị ấy vẫn luôn bận tâm về hai đứa con nuôi, bèn nói: “Chị cứ yên tâm. Tôi đã bảo mọi người không sao, tức là không sao cả. Vinh hoa phú quý mà chị muốn tôi cho hai đứa cũng sẽ không thiếu”.
Chị Hoa bỗng nhiên hứng trí hẳn lên: “Cậu… Cậu vẫn chưa từ bỏ kế hoạch à? Vẫn muốn làm chuyện hơn người ở Cáp Nhĩ Tân sao?”
Tôi trả lời: “Phải. Tôi nào phải người dễ dàng từ bỏ đâu”.
Chị Hoa hít sâu một hơi, có lẽ chị ta không nghĩ rằng tôi lại có ý chí kiên định như thế, không cần mạng mình như thế. Một hồi lâu sau, chị ta lên tiếng: “Có phải cậu còn kế hoạch khác không”.
Tôi cũng chẳng giấu diếm làm gì: “Không sai, tôi đã có kế hoạch khác. Nhưng tôi không thể nói cho chị biết, vì tôi cũng không chắc chắn được mình có thành công hay không. Có điều, kế hoạch này có một điểm tốt, đó là dù thất bại thì tôi cũng không bị lộ thân phận, cũng không gây ảnh hưởng gì đến mẹ con ba người. Vậy nên chị cứ yên tâm cất hết những suy đoán của mình đi. Được rồi, tôi chỉ có thể nói nhiêu đây thôi. Không còn việc gì nữa thì tôi cúp máy đây”. Sau khi cúp máy, tôi đi rửa mặt, sau đó ăn sạch sẽ bát mì Tiểu Thúy chuẩn bị cho mình. Bấy giờ, tôi mới cùng em ấy quay lại Nhân Gian Phú Quý Hoa. Hiển nhiên Tiểu Thúy đã biết xảy ra chuyện gì, vậy nên sau khi tới cửa câu lạc bộ, sắc mặt em ấy lập tức thay đổi, có vẻ vô cùng sợ hãi. Tôi ôm lấy bả vai em ấy: “Em nhớ cho kỹ đây, em không làm gì cả. À không, là trừ chuyện lên giường ra chúng ta không làm gì cả, cũng không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Em hiểu chứ?”
Tiểu Thúy nuốt nước bọt, gật đầu. Tuy mới chỉ mười tám tuổi, nhưng tâm lý em ấy cũng khá vững vàng, có lẽ là những chuyện xảy ra gần đây đã tôi luyện cho em ấy. Tiểu Thúy bảo tôi cứ yên tâm, em ấy sẽ không để lộ gì đâu. Sau đó, chúng tôi tiến vào trong. Có điều chúng tôi chỉ mới đến cửa câu lạc bộ thì đã bị cản lại. Kẻ chặn chúng tôi là hai người đàn ông ăn mặc theo kiểu vệ sĩ, trông khá là dữ dằn. Tiểu Thúy nũng nịu hỏi: “Hai anh có chuyện gì vậy?” Hai người đàn ông kia đòi xem giấy tờ tùy thân của chúng tôi. Lúc này, chị Hoa uốn éo thân hình như con rắn nước của mình đi từ trong thang máy ra. Vừa trông thấy chúng tôi, chị ta đã cười híp mắt: “Ôi kìa Tiểu Thúy, Nhĩ Hải, hôm qua hai người chơi vui vẻ chứ?”
Trông thấy chị Hoa, vẻ mặt của hai người kia vẫn không hề thay đổi. Tôi và Tiểu Thúy đưa chứng minh thư ra, Tiểu Thúy còn lấy cả thẻ nhân viên, thản nhiên như không mà hỏi chị Hoa: “Mẹ nuôi, anh Hải dịu dàng lắm, con chơi vui cực kỳ luôn. Nhưng mà có chuyện gì thế ạ, sao ở đây lại có người kiểm tra giấy tờ vậy mẹ? Trước đây câu lạc bộ đâu có quy định này”.
Hai người kia đem chứng minh thư của chúng tôi tới quầy lễ tân. Sau khi xác minh thân phận, biết tôi ở đây đã lâu, lại thấy chị Hoa bảo tôi là khách quen của Tửu Trì Nhục Lâm, bọn họ bèn để tôi đi vào. Sau khi vào Tửu Trì Nhục Lâm, chúng tôi tiến vào một gian phòng riêng. Tôi hỏi chị Hoa thế này là thế nào? Tại sao đến Nhân Gian Phú Quý Hoa mà Tả Thanh Lưu cũng tra xét kỹ như thế?
Chị Hoa đáp: “Khuyển gia đang ở đây cho nên mới nghiêm ngặt như thế”.
Nghe bảo Tả Thanh Lưu ở lại Nhân Gian Phú Quý Hoa, tôi có hơi ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ bị thương nặng thì chẳng phải nên ở bệnh viện sao? Còn chạy tới ở khách sạn làm gì? Tôi hỏi chị Hoa xem đầu đuôi câu chuyện thế nào. Chị ta kêu tôi đừng nóng, từ từ nghe chị ta nói.
Tiếp theo, thông qua lời chị Hoa, tôi mới biết được sau khi bị thương, Tả Thanh Lưu không lựa chọn nằm viện, mà chọn vào ở trong câu lạc bộ cực nhiều người ra vào này, đồng thời cũng biến Nhân Gian Phú Quý Hoa thành một cái thùng sắt. Cụ thể là để làm gì thì chị Hoa cũng không biết rõ. Nhưng chị ta có trông thấy Vương Hào và một người đàn ông nữa thường xuyên ra vào căn phòng tổng thống mà Tả Thanh Lưu ở, không biết có phải đang có âm mưu gì không. Những lời của chị Hoa khiến tôi rơi vào suy tư, mọi hành vi của Tả Thanh Lưu đều không theo lẽ thường. Nên biết rằng, dựa theo tính cách của ông ta, sau khi bị tập kích thì nhất định sẽ truy tìm kẻ tấn công mình khắp nơi mới phải. Vậy mà ông ta lại chẳng hề có hành động gì, ngược lại hình như còn rất “lo lắng”. Việc sống ở Nhân Gian Phú Quý Hoa làm người ta có cảm giác như thể đi tị nạn vậy. Rốt cục ông ta định làm gì? Lẽ nào vì Tống Giai Âm được cứu đi, ông ta cảm thấy hành vi của mình đã bại lộ, sợ cấp trên và người nhà họ Tống trả đũa vậy nên mới sợ hãi mà trốn? Hơn nữa, ông ta còn không dám truy cứu xem ai làm mình bị thương, lẽ nào vì nghĩ đây nhất định là do người của cấp trên làm?
Có điều, tôi cũng nhanh chóng phủ nhận suy đoán này. Bởi lẽ trước khi tôi tới đây đã có gọi điện cho Tô Quảng Hạ. Anh ấy nói hiện giờ cũng không có đầy đủ bằng chứng chứng minh Tả Thanh Lưu bắt người. Không chỉ như thế, Tả Thanh Lưu còn tìm sẵn một kẻ chết thay, chủ động tới chỗ cảnh sát đầu thú. Bởi vì lời khai hoàn toàn ăn khớp với kế hoạch, chỉ e là người này sẽ giúp nhận hết tội cho TarThanh Lưu. Một khi đã như vậy, ông ta còn sợ cái gì? Mặt khác, ông ta có muốn trốn thì cũng không trốn ở đây, mà phải rời khỏi Cáp Nhĩ Tân mới đúng chứ? Ngẫm nghĩ một hồi, tôi hỏi chị Hoa: “Người thường xuyên ra vào phòng Tả Thanh Lưu cùng Vương Hào là ai vậy?”
Chị Hoa lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng có thể khẳng định đó là một người nước ngoài”.
Người nước ngoài ư? Rốt cục Tả Thanh Lưu đang có ý đồ gì đây?
Nghĩ tới nghĩ lui mãi mà không thông, tôi quyết định tạm thời bỏ qua. Tôi lấy chiếc điện thoại dùng để liên lạc với Bào Văn ra, kêu chị Hoa và Tiểu Thúy ra ngoài trước. Sau đó, tôi gọi điện cho Bào Văn.
Bào Văn nhanh chóng bắt máy, tôi bảo: “Vợ, là anh đây. Em có đang ở chỗ bố nuôi không?”
Cô ta đáp: “Em có, sao vậy anh? Có việc tìm bố à?”
Tôi trả lời: “Phải. Giờ em tìm bố nuôi đi, sau đó bật loa ngoài lên. Anh nói chuyện hôm qua cho hai người”.
Bào Văn mau chóng tìm tới chỗ Tống Vân Hải. Nghe bảo là tôi gọi tới, ông ta nói ngay: “Tiểu Hải đấy à? Bố đang sốt ruột muốn liên lạc với con quá mà lại sợ con không tiện, may là con cũng gọi cho bố rồi. Thế nào? Chuyện Tả Thanh Lưu bị tấn công tối qua là sao? Có phải con ra tay không?”
Tôi nói: “Bố nuôi, đúng là con làm. Là con đã cứu Tống Giai Âm”.
Nghe vậy, đầu dây bên kia yên lặng một hồi lâu. Dù con cách một chiếc điện thoại, mùi vị của sự nghi ngờ dường như cũng truyền tới tận đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]