Chương trước
Chương sau
Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi dựa vào cái gì mà không cho chị ấy đi cứu Tống Giai Âm, còn nói người mình cứu là ân nhân cứu mạng.

Nghe chị ấy nói xong những lời này, trừ việc hiểu ra tại sao chị ấy với Tống Giai Âm lại thân thiết như chị em, tôi cũng biết được thêm rất nhiều chuyện mình chưa biết. Đó chính là chị ấy đã phải chịu khổ rất nhiều khi sinh con. Tôi thật sự rất thương chị ấy, đồng thời cũng tự trách mình. Bởi vì khi chị ấy sinh, thân là bố đứa trẻ mà tôi lại chẳng hề có mặt. Tôi khó lòng mà tưởng tượng được, lúc đó chị ấy đã lo lắng và sợ hãi đến thế nào. Thật may là có Tống Giai Âm ở bên cạnh chị ấy, tiếp thêm cho chị ấy sức mạnh và kiên cường.

Tuy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tôi biết giờ không phải lúc. Nén những suy nghĩ trong lòng xuống, tôi nói: “Nếu chị đã nhất định làm thế, vậy em cũng không ngăn cản. Nhưng chị phải đảm bảo với em một chuyện”.

“Chuyện gì?” Đoàn Thanh Hồ nhấc chiếc túi dài màu đen chị ấy mang theo lúc tới lên, lấy từ bên trong ra một khẩu súng bắn tỉa, bắt đầu chuẩn bị. Lúc này tôi mới hiểu ra, trước khi tới đây, chị ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu. Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy bội phục chị ấy, lòng thầm nhủ quả nhiên chị ấy đúng là một sát thủ, luôn luôn vô cùng nhanh nhạy với nguy hiểm và những trận chiến sắp ập tới.

Tôi bảo: “Không được làm liều, nếu không ổn thì bỏ chạy. Điều này không chỉ vì riêng chị, mà còn vì Tiểu Tinh Thiên, vì Giai Âm, và vì… em”.

Đôi hàng mi của Đoàn Thanh Hồ thoáng run lên, động tác lau súng cũng thoáng ngưng lại, nhưng rồi lập tức tiếp tục ngay: “Chị biết nên làm gì”.



“Vậy được rồi”. Tôi hạ quyết tâm, không do dự thêm nữa. Dù sao thì nếu chần chừ thêm một giây, Tống Giai Âm cũng sẽ gặp nguy hiểm thêm một phần.

Tôi bảo Đoàn Thanh Hồ: “Giờ em gọi cho Nặc Ngôn đã, bảo Tiểu Thái khiến toàn bộ Cáp Nhĩ Tân ngắt điện. Chúng ta thừa dịp trời tối thì mò qua đó”.

Đoàn Thanh Hồ gật đầu, tôi bèn cầm di dộng gọi cho Thẩm Nặc Ngôn. Nghe thấy giọng tôi, anh ấy bỗng vui mừng khôn xiết, lập tức hỏi tôi ngay rằng có phải đã gặp phiền phức gì không? Mặt tôi có hơi nóng lên. Dù sao thì trừ phi gặp phải phiền toái, tôi sẽ không gọi cho anh ấy vì sợ lộ.





Tôi kể qua mọi chuyện cho Thẩm Nặc Ngôn, anh ấy lập tức nói sẽ báo cho Tiểu Thái. Sau đó, anh ấy bảo tôi đừng cúp máy, Tôn Nam Bắc muốn nói chuyện với tôi. Thực ra trong lúc nói chuyện, tôi đã nghe thấy giọng của Tôn Nam Bắc rồi. Anh ấy rất sốt ruột, muốn nhanh được nói chuyện với tôi, kêu Thẩm Nặc Ngôn đưa máy cho mình.

Chẳng mấy chốc tôi đã nghe được tiếng kêu đầy kích động của Tôn Nam Bắc. Anh ấy gần như gào lên: “Anh Danh, là anh đấy sao?”

Tâm trạng vốn rầu rĩ của tôi cũng vì giọng nói vui mừng đầy kích động của Tôn Nam Bắc mà tốt lên đôi chút. Tôi đáp: “Phải, là tôi đây Nam Bắc. Nghe nói anh đã làm bố rồi, chúc mừng nhé”.

Tôn Nam Bắc bật cười ha hả: “Anh Danh, đúng là anh rồi. Tôi nói chứ, lúc anh đâm tôi một dao, sao mà biểu cảm cứ như sắp khóc thế. Tôi còn nghĩ bụng tay này chắc bị thần kinh, vừa muốn gϊếŧ mình lại vừa không nỡ à? Ha ha ha, thì ra là anh muốn cứu tôi”.

Tôi áy náy bảo: “Xin lỗi nhé người anh em. Nếu không phải vì tôi, anh đã không cần chịu khổ như thế”.

“Anh Danh, anh đừng nói mấy câu xin lỗi khách sáo vậy làm gì. Anh còn sống, không trở thành kẻ xấu, anh còn nhớ tới những người anh em là chúng tôi, thế là đủ rồi. Đừng nói là bị chém một nhát, mẹ nó chứ dù có bị chém chết tôi cũng vui vẻ”. Tôn Nam Bắc cười hì hì nói. Ở bên cạnh lập tức vang lên giọng nói hờn giận của chị Tang. Chị Tang bảo anh ấy đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Anh ấy lập tức cười khà khà giải thích.
Sự hạnh phúc của họ dường như có thể truyền được qua điện thoại tới bên này. Tôi cảm thấy được an ủi, cũng rất vui mừng. Tôn Nam Bắc bảo: “Anh Danh, tôi có nhiều điều muốn nói với anh lắm, nhưng tôi cũng biết giờ anh không có thời gian, vậy nên tôi sẽ không làm phiền nữa. Nhưng mà, bất kể thế nào anh cũng phải lo cho chính mình đấy. Tôi còn chờ anh quay về đây này. Đến lúc đó tôi nhất định sẽ bày tiệc rượu giải xui cho anh”.

Tôi cười đáp: “Tất nhiên là thế rồi. Tôi còn phải về ăn đầy tháng con anh chứ”.

“Ha ha, tôi đợi đấy nhé”.

Cúp điện thoại xong, tôi hít sâu một hơi, siết nắm tay lại, âm thầm hạ quyết tâm. Tôi nhất định phải sống sót, tuyệt đối không thể có chuyện gì được, Tống Giai Âm cũng vậy!

Nghĩ tới đây, tôi trịnh trọng nói với Đoàn Thanh Hồ: “Bắt đầu thôi”.
Đoàn Thanh Hồ gật đầu. Hai phút sau, cả Cáp Nhĩ Tân bỗng rơi vào bóng tối, khắp câu lạc bộ suối nước nóng vang lên những lời kêu ca. Rất nhiều người cho là câu lạc bộ mất điện, nhưng cũng nhanh chóng có người giải thích rằng nguồn cung cấp điện của Cáp Nhĩ Tân phát sinh vấn đề, bảo mọi người cứ yên tâm, đừng nóng ruột. Thực ra đây chỉ là cách nói làm yên lòng người ta của bên trên mà thôi. Dù sao thì việc hệ thống điện cả thành phố bị hack cũng là một chuyện khiến người ta giật mình.

Tôi và Đoàn Thanh Hồ lặng lẽ hòa vào bóng đêm, tiến về phía căn biệt thự. Bởi vì xung quanh câu lạc bộ có rất nhiều cây cối và bụi cỏ, hơn nữa đêm nay trời rất tối, còn có cả sương, vậy nên cũng dễ dàng cho việc ẩn núp.

Hai chúng tôi nhanh chóng đi tới rừng cây cách biệt thự không xa. Đoàn Thanh Hồ bảo tôi qua đó, chị ấy thì phục kích bên ngoài. Tôi dặn chị ấy cẩn thận, sau đó lặng lẽ vòng ra phía sau biệt thự. Khi tôi tới gần phía sau tòa biệt thự, một tiếng súng bỗng vang lên, đánh tan sự yên lặng của bóng tối. Những người quanh biệt thự đột nhiên xôn xao cả lên. Tôi đặt súng giấu sau một tảng đá lớn, bện một cái vòng lá đội lên đầu rồi lặng lẽ nằm bò ở đó, thu lại toàn bộ sát khí. Tôi điều chỉnh nhịp thở, cố gắng không suy nghĩ lan man.
Khi tôi ở trong trạng thái này, nếu đã nấp đi, thì ngay cả Tô Quảng Hạ cũng chưa chắc đã nhận ra được sự tồn tại của tôi.

Tôi cứ thế đợi ở đó. Không tới một lát sau, tiếng súng khác lại vang lên. Có ai đó kêu lên một tiếng: “Ở bên này”. Sau đó, tôi trông thấy một đám người đã được huấn luyện đàng hoàng đem súng di chuyển về phía Đoàn Thanh Hồ, đồng thời không ngừng nổ súng. Thầm toát mồ hôi lạnh vì Đoàn Thanh Hồ, nhưng tôi vẫn lựa chọn tin tưởng chị ấy. Tôi rút con dao nhỏ ra, yên lặng chờ thời cơ. Lúc này, có người đi tới từ phía cửa sau. Chắc là do những kẻ ở cửa trước đang đi vây đánh Đoàn Thanh Hồ nên bọn họ mới chạy tới cửa trước để bắn.

Tôi lặng lẽ lăn trên đất vài vòng. Khi bọn họ đi tới chỗ rẽ, tôi bịt miệng một kẻ từ phía sau. Mũi dao đâm chuẩn xác vào huyệt Thái Dương, xoay một vòng. Hắn ta còn chẳng kịp dãy giụa, lập tức ngã gục. Tôi thả kẻ đó xuống đất. Lúc này, một người phía trước đột nhiên quay lại, hình như là định nói gì đó. Trông thấy cảnh vừa rồi, cậu ta toan kêu lên. Tôi rút dao ra, đâm thẳng từ miệng xuống họng. Cậu ta đổ ập về phía tôi. Tôi kéo hai thi thể vào trong bụi cỏ, lột quần áo của một người ra rồi nhanh chóng thay vào.
Trang phục của những vệ sĩ này giống hệt nhau. Sau khi mặc đồ xong, tôi bôi ít bùn lên mặt cho bẩn. Cộng thêm chuyện bầu trời tối đen, phỏng chừng nếu không ghé sát vào mà nhìn, đối phương sẽ không phát hiện ra là tôi có vấn đề. Sau khi chuẩn bị xong, tôi xách súng đi về phía cửa sau. Vừa tới nơi, tôi đã trông thấy có hai kẻ đứng đó đầy cảnh giác. Thấy tôi đi đến, một trong hai hỏi sao tôi lại về đây, không phải đã kêu tôi ra phía cửa trước sao?

Tôi giả bộ lảo đảo đi về phía trước, người kia lập tức hỏi tôi sao thế, sau đó xông tới. Khi ghé sát vào tôi, tên này mới nhận ra tôi không phải đồng bọn. Gã vừa định nói gì đó, con dao nhỏ trong tay tôi đã găm luôn lên động mạnh chủ. Lưỡi dao lia ngang, sắc bén tới mức gần như cắt lìa luôn cổ gã. Gã ngã ngửa về phía sau thì được tôi đỡ lấy sau lưng. Đúng lúc này, kẻ còn lại bước tới. Hắn ta nhanh chóng phát hiện ra vấn đề, nhấc súng lên định bắn tôi. Nếu hắn ta nổ súng, tiếng súng nhất định sẽ khiến kẻ khác chú ý. Vì vậy, tôi bèn lập tức tiến lên, trực tiếp chém đứt ngón tay hắn, đồng thời đấm thẳng vào miệng, chặn cho hắn khỏi kêu lên.
Khẩu súng rơi xuống đất, hắn ta cũng vì ăn một cú đấm của tôi mà ngã xuống. Tôi cầm dao lên, đâm thẳng vào thái dương hắn. Chờ hắn ngừng thở hoàn toàn, tôi lại kéo hai thi thể vào bụi cỏ, xếp chồng lên hai thi thể lúc trước. Lúc này, tôi cảm nhận được rõ ràng một luồng sát khí lạnh lẽo ập tới.

Lòng tôi chấn động. Tôi bèn ghé vào bụi cỏ, không dám cử động nữa, chỉ lặng lẽ đưa mắt nhìn bên ngoài một lượt. Lúc này, tôi trông thấy một người đàn ông không cao lắm với nước da tái nhợt xuất hiện ngay cửa. Người đó chính là Tả Thanh Lưu.

Bên cạnh Tả Thanh Lưu còn có một người đàn ông nữa. Ông ta thản nhiên hỏi: “Cậu bảo, tới giờ người của chúng ta vẫn chưa bắt được tay súng kia sao?”

“Vâng thưa lão đại. Giờ tiếp tục điều động người sang, hay là…” Tên tay chân kia cung kính hỏi.
Tả Thanh Lưu giơ tay lên bảo khỏi cần. Nhìn về phía rừng cây, ông ta bình tĩnh bảo: “Đã lâu rồi tôi không gặp được kẻ nào lợi hại thế này đấy. Đâm ra lại muốn chơi với người này một chút”.

Nghe nói thế, lòng tôi bỗng nặng nề hẳn đi. Không ngờ Tả Thanh Lưu lại định đích thân ra tay. Thực lực của ông ta thâm sâu khó lường, không biết Đoàn Thanh Hồ có thể chống đỡ nổi không? Tôi đang nghĩ tới đây thì Tả Thanh Lưu đã nhận lấy khẩu súng bắn tỉa, chậm rãi đi về phía rừng cây. Trước khi đi, ông ta dặn thủ hạ của mình canh cổng cho kỹ, còn bảo nhất định phải cẩn thận có kẻ điệu hổ li sơn, kêu người bên trong kiểm tra kỹ xung quanh.

Xem ra đúng là Tả Thanh Lưu rất lợi hại, ông ta vẫn còn nghĩ tới được khả năng này. Có điều, rõ ràng là ông ta cảm thấy có hứng thú với Đoàn Thanh Hồ hơn. Có lẽ đây là sở thích của cao thủ. Thông thường, khi cao thủ gặp được đối thủ, nhiệt huyết đều sẽ dâng cao, muốn cọ sát với đối phương, từ đó phân cao thấp.
Tôi nằm yên tại chỗ không nhúc nhích. Chờ cho Tả Thanh Lưu đi rồi, tên tay chân cũng đi vào phòng, chuẩn bị điều động người, tôi mới dùng tốc độ nhanh nhất để leo lên lầu hai từ phía tường sau. Lên tới ban công, tôi mở cửa sổ tiến vào. Đi tới phòng ngủ, đập vào mắt tôi là Tống Giai Âm đang nằm trên giường, gương mặt tái nhợt, đầu có quấn băng vải.

Trông thấy Tống Giai Âm đang hôn mê, lòng tôi quặn lên đau đớn. Tôi bước tới gần, nhỏ giọng gọi: “Giai Âm, Giai Âm?”

Tôi bình tĩnh lấy từ trong ba lô ra một bình xăng, đây là thứ tôi đã chuẩn bị trước khi tới đây. Tôi nói với Tống Giai Âm: “Giai Âm, anh sẽ quay lại tìm em ngay”.

Nói xong, tôi lượn ra ngoài ban công, leo sang một chiếc ban công khác. Căn phòng này là phòng của Tả Thanh Lưu. Lúc này, cô nàng tóc vàng kia đang thoải mái nằm trên giường, không mảnh vải che thân, trông cực kỳ nhàn nhã. Khi tôi tiến vào, cô ta thiếu chút nữa thì kêu thành tiếng. Vậy nhưng sau khi thấy cây súng trong tay tôi, cô ta lại ngoan ngoãn ngậm miệng.


Xem ra cũng là một người thông minh.





Tôi bước tới gần, cô ta chưa kịp mở miệng đã bị tôi đánh cho ngất xỉu. Sau đó, tôi dùng ga giường quấn quanh người cô ta, khiêng lên trên vai. Đồng thời, tôi hắt xăng lên rèm cửa sổ, ghế sa lông, và cả đệm giường, kệ ti vi nữa. Tôi điều chỉnh sẵn hai quả lựu đạn, gài ngay sau cửa. Chỉ cần có người mở cửa, hai quả lựu đạn này sẽ nổ ngay.





Chuẩn bị xong tất cả, tôi vác cô nàng tóc vàng lên vai, nhanh chóng quay lại phòng của Tống Giai Âm. Chỉ là tôi vừa mới tiến vào đã cảm thấy sự nguy hiểm ập tới. Một khẩu súng lập tức đặt ngay sau gáy tôi.





Lòng tôi trầm xuống, thầm nghĩ thật lợi hại, kông ngờ tôi lại chẳng hề phát hiện ra hơi thở và sự tồn tại của người này.








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.