Đoàn Thanh Hồ hỏi tôi dựa vào cái gì mà không cho chị ấy đi cứu Tống Giai Âm, còn nói người mình cứu là ân nhân cứu mạng.
Nghe chị ấy nói xong những lời này, trừ việc hiểu ra tại sao chị ấy với Tống Giai Âm lại thân thiết như chị em, tôi cũng biết được thêm rất nhiều chuyện mình chưa biết. Đó chính là chị ấy đã phải chịu khổ rất nhiều khi sinh con. Tôi thật sự rất thương chị ấy, đồng thời cũng tự trách mình. Bởi vì khi chị ấy sinh, thân là bố đứa trẻ mà tôi lại chẳng hề có mặt. Tôi khó lòng mà tưởng tượng được, lúc đó chị ấy đã lo lắng và sợ hãi đến thế nào. Thật may là có Tống Giai Âm ở bên cạnh chị ấy, tiếp thêm cho chị ấy sức mạnh và kiên cường.
Tuy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng tôi biết giờ không phải lúc. Nén những suy nghĩ trong lòng xuống, tôi nói: “Nếu chị đã nhất định làm thế, vậy em cũng không ngăn cản. Nhưng chị phải đảm bảo với em một chuyện”.
“Chuyện gì?” Đoàn Thanh Hồ nhấc chiếc túi dài màu đen chị ấy mang theo lúc tới lên, lấy từ bên trong ra một khẩu súng bắn tỉa, bắt đầu chuẩn bị. Lúc này tôi mới hiểu ra, trước khi tới đây, chị ấy đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc chiến đấu. Điều này khiến tôi không khỏi cảm thấy bội phục chị ấy, lòng thầm nhủ quả nhiên chị ấy đúng là một sát thủ, luôn luôn vô cùng nhanh nhạy với nguy hiểm và những trận chiến sắp ập tới.
Tôi bảo: “Không được làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664474/chuong-482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.