Dùng Tống Giai Âm để uy hϊếp Tô Quảng Hạ rời đi, e rằng cả Đông Bắc này chỉ có Tả Thanh Lưu mới dám làm mà thôi!
Nghĩ đến đây, tôi lại cáu tiết. Sờ khẩu súng trong túi, tôi xoay người rời đi. Tên tài xế kia chạy đến đòi tiền tôi, tôi bèn kéo gã ta lên xe. Sau đó tôi đưa một xấp tiền cho gã, nói: “Tôi muốn mượn chiếc xe này một ngày. Nói địa chỉ nhà đi, tôi dùng xe xong sẽ trả lại, còn cho anh thêm một khoản thù lao hậu hĩnh”.
Có lẽ do bộ dạng của tôi trông đáng sợ quá, tên tài xế run rẩy đọc địa chỉ nhà, sau đó ngoan ngoãn cầm tiền xuống xe. Tôi nói: “Cảm ơn nhé”.
Gã căng thẳng hỏi lại: “Anh thật sự sẽ trả xe cho tôi sao?”
Tôi đưa chứng minh thư cho gã ta, đáp lời: “Nếu tôi không trả xe, anh có thể cầm chứng minh thư của tôi đi báo cảnh sát".
Tôi biết giao chứng minh thư cho gã là một chuyện rất ngu xuẩn. Điều này rất dễ khiến thân phận của tôi bại lộ. Nhưng chỉ cần đó là Tống Giai Âm, nhiệm vụ chó má gì cũng không còn quan trọng nữa. Dù bọn người Bào Văn hoặc Sơn Khuyển tướng quân phát hiện, hay bị cấp trên trừng phạt, tôi cũng không quan tâm. Tôi chỉ mong Tống Giai Âm bình yên! Nếu có ai dám động đến cô ấy, dù phải diệt sạch Đông Bắc, tôi cũng tuyệt đối không chùn chân, không hối hận!
Tôi đạp ga lái xe rời đi. Cùng lúc đó, tôi gọi điện cho Tô Quảng Hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664470/chuong-480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.