Chương trước
Chương sau
Tô Nhược Thủy bảo Tống Giai Âm suy nghĩ về anh trai cô ấy, nói anh trai cô ấy đã yêu thầm Tống Giai Âm rất lâu rồi, lúc cô ấy nói câu này tôi đang uống nước, đến lúc cô ấy nói xong, tôi phun sạch nước trong miệng ra.

Tô Quảng Hạ đỏ bừng mặt, nhíu mày trầm giọng nói: "Nói linh tinh cái gì vậy?"

Tô Nhược Thủy bĩu môi nói: "Em không nói lung tung, từ lâu em đã nghe bố mẹ nói rồi, hai người nói tám phần là anh có ý với Giai Âm, cho nên mới hay xin để cô ấy cùng anh thực hiện nhiệm vụ, muốn nhân lúc làm nhiệm vụ để tiếp xúc với cô ấy nhiều hơn, còn nói nếu như cái não bộ thô kệch của anh không chịu thông suốt, chẳng bao giờ chịu chủ động thì họ sẽ đến nhà họ Tống để cầu thân luôn".

Nghe đến câu này tôi lập tức kìm nén cả một bụng tức giận, ông bà Tô không thể nào không biết mối quan hệ giữa tôi và Tống Giai Âm, bọn họ sao có thể làm như vậy chứ? Tiếc cho tôi vẫn luôn cho rằng bà Tô là một người rất lương thiện hiểu lòng người, chỉ là nghĩ lại thì ai mà không muốn tốt cho con mình chứ? Tình yêu của mỗi người bố người mẹ vĩnh viễn đều là sự ích kỷ chỉ muốn dành riêng cho con của mình, cho nên bọn họ có suy nghĩ như vậy cũng không có gì đáng trách.

Tô Quảng Hạ nhíu mày nhìn tôi, muốn mở miệng giải thích, tôi nhìn anh ấy cười, lắc đầu ra ý tôi không nghĩ gì nhiều, bởi vì tôi hiểu anh ấy, anh ấy là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu như anh ấy thật sự thích Tống Giai Âm, coi tôi như anh em của anh ấy, thì không những sẽ không tìm cơ hội tiếp cận Tống Giai Âm, ngược lại còn tránh xa cô ấy, cắt đứt tư tưởng của mình.

Tô Quảng Hạ thấy tôi không nghĩ nhiều, liền thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo nghiêm mặt nói: "Nhược Thủy, không được nói lung tung nữa, Tống đại điểu thư và Nhĩ Hải quả thực là quan hệ tình yêu, em nói như vậy thì anh là người thế nào? Lẽ nào trong mắt em, anh trai là người đàn ông sẽ đi cướp người phụ nữa của anh em mình sao?"

Thấy Tô Quảng Hạ tức giận, Tô Nhược Thủy tát nhẹ vào miệng nói: "Em không có ý như vậy, chỉ là nghe Giai Âm nói vậy em còn tưởng hai người bọn họ không có mối quan hệ xác định, nếu như không có quan hệ xác định thì anh có theo đuổi Giai Âm cũng không thể coi là cướp vợ của anh em được, nếu như hai người họ có tình cảm qua lại thì coi như em chưa nói gì ha".



Cô ấy nói xong thì quan sát tôi, vẻ mặt nghiên cứu, tựa hồ như không hiểu tại sao tôi có thể theo đuổi được Tống Giai Âm, Tống Giai Âm cũng nhìn tôi, ánh mắt của cô ấy từ khi tôi đến vẫn luôn lạnh nhạt dửng dưng, chỉ là lúc này trong ánh mắt lạnh nhạt đó đột nhiên có một tia chờ đợi, dường như đang chờ đợi xem tôi sẽ nói gì.

Tô Nhược Thủy nhìn tôi một cái rồi ngại ngùng đặt hộp trang sức lên mặt bàn, chống tay lên má nói: "Hai người thật sự là đang yêu nhau sao?"

Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ ngồi một bên đang chọc con gái nhỏ Tiểu Tinh Thiên cười, chữ "Đúng" kia thế nào cũng không nói ra được, vẫn là Tô Quảng Hạ lên tiếng nói phải, còn nói hai người chúng tôi ngại thừa nhận.

Tô Nhược Thủy nói: "Thế thì cũng kỳ lạ thật, nếu như là tình nhân thì Nhĩ Hải, sao anh có thể chọn bộ trang sức đó chứ? Phải biết rằng Giai Âm ghét nhất những thứ diêm dúa như vậy, bộ trang sức này cũng không xứng với Giai Âm".

Tôi nhíu mày đang định giải thích thì Tống Giai Âm nói: "Đây không phải là quà tặng tôi".





Hai tay tôi nắm chặt, nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tôi cười nhưng nụ cười lại như mùa đông lạnh lẽo, cô ấy nói: "Đây là quà gặp mặt để tặng Tiểu Tinh Thiên, đúng không?"

Tô Nhược Thủy không có ý gì nhìn Tống Giai Âm, thản nhiên nói: "Hóa ra là vậy".

Tôi vội nói: "Đúng thế, lần đầu tiên gặp Tiểu Tinh Thiên, anh cũng không thể tay không mà đến".

Nói xong, tôi đưa hộp trang sức đến trước mặt Đoàn Thanh Hồ, nhìn Tiểu Tinh Thiên dịu dàng nói: "Bảo bối, sẽ có một ngày con lớn lên, sẽ mặc váy cưới, bố... cậu tặng con bộ trang sức này, sau này coi như làm của hồi môn cho con, được không?"

Nói ra từ "cậu" này, trong lòng tôi thật sự rất chua xót, đối mặt với con gái của mình tôi lại không dám nhận, tôi thật sự quá hèn nhát.
Đoàn Thanh Hồ lạnh nhạt nói: "Cảm ơn cậu nó nhé".

"Người một nhà, khách sáo gì chứ". Tôi ngượng ngùng cười nói, buồn bã trở về chỗ ngồi của mình, thấy Tô Nhược Thủy đem quần áo vừa mua ra bảo Tô Quảng Hạ mặc thử, Tô Quảng Hạ vui vẻ cười toe toét, dù sao anh ấy cũng rất yêu thương người em gái này, bây giờ em gái lại mua quần áo mới cho anh ấy, đương nhiên anh ấy phải vui rồi.

Tô Nhược Thủy nhìn Tô Quảng Hạ vừa thay xong quần áo mà cô ấy mua, cười nói: "Đẹp thật, em cứ sợ bị chật, tại dáng người anh trai em cao lớn mà, bây giờ nhìn thì lại thấy rất vừa vặn, ha ha".

Nhìn nụ cười trên mặt của Tô Nhược Thủy, tôi cảm thấy tâm tình của mình dễ chịu hơn rất nhiều, khuôn mặt cô ấy lúc này tươi cười rạng rỡ, trước đây tôi chưa bao giờ được thấy, đây là nụ cười không hề có bất cứ bí mật nào, không có bất cứ gánh nặng nào.
Nói thật tôi vẫn có chút ghen tị với Tô Quảng Hạ, dù sao nếu như không xảy ra chuyện đó thì có lẽ bây giờ quần áo mà Tô Nhược Thủy mua sẽ là mua cho tôi, thẩm mỹ của cô ấy rất tốt, nhất định sẽ khiến tôi trông rất đẹp trai, rất dễ nhìn.

Đang suy nghĩ thì Tô Nhược Thủy đột nhiên quay mặt lại, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn tôi, tôi giống như một đứa trẻ phạm lỗi, vội vàng thu lại ánh mắt của mình, đúng lúc hoảng loạn thì đụng phải ánh mắt sâu không thấy đáy của Tống Giai Âm, trong lòng nháy mắt như hồn bay phách lạc, có cảm giác ngượng ngùng khi bí mật bị vạch trần vậy.

Tô Nhược Thủy không nghĩ gì, tiếp tục bảo Tô Quảng Hạ thử đồ cô ấy mua, lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu lên món, đến lúc tất cả món đều được mang lên, Tô Quảng hạ bảo mọi người thử ăn xem sao, anh ấy vuốt tóc Tô Nhược Thủy nói: "Nhóc ngoan, mệt không? Anh đã gọi rất nhiều món em thích đó, ăn đi".
Tô Nhược Thủy nhìn một bàn đầy cao lương mĩ vị, nuốt nước miếng buồn bực nói: "Anh à, em biết anh thương em, nhưng bây giờ đang là buổi tối, nếu như em ăn những đồ này sẽ bị béo mất, em mà béo các fan hâm mộ của em không thích em nữa thì phải làm sao?"

"Anh quan tâm họ thích hay không thích em sao? Dù sao em cũng không cần bọn họ nuôi, em gái của anh muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, béo cũng không sao cả, không có ai thích em cũng không sao cả, anh thương em". Tô Quảng Hạ cười ha ha nói, sau đó gắp thức ăn cho Tô Nhược Thủy.

Tô Nhược Thủy giống như một con mèo nhỏ hích hích cái mũi, cầm đũa lên nói: "Dù sao cũng có anh trai thương em, béo thì béo, cùng lắm thì không làm cái gì mà sát trai nữa".

Cô ấy nói rồi bắt đầu ăn, nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của cô ấy vì được ăn món mình yêu thích mà vui vẻ, tôi cảm thấy trong tim tôi có một sự ngọt ngào như mật vậy, Tô Quảng Hạ bảo tôi cũng ăn đi, tôi nhìn anh ấy, có thể nhìn ra được sự lo lắng trong ánh mắt của anh ấy, tôi biết anh ấy sợ tôi sẽ nảy sinh suy nghĩ không nên có với Tô Nhược Thủy, áp chế sự buồn bã trong lòng, tôi thu hồi ánh mắt, bắt đầu ăn.
Suốt cả bữa ăn, Tống Giai Âm và Đoàn Thanh Hồ gần như không động đũa, nhìn hai người gầy gò, tôi có chút đau lòng, hỏi: "Sao hai người không ăn vậy? Thức ăn không hợp với khẩu vị của hai người sao?"

Nói xong tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ, chị ấy bây giờ đang trong thời gian nuôi con bằng sữa mẹ, sao có thể ăn ít như vậy? Nhưng vừa nghĩ đến Tiểu Tinh Thiên ăn sữa ngoài, tôi biết có lẽ chị ấy bị thiếu sữa. Trong lòng tôi rất áy náy, biết trong thời gian Đoàn Thanh Hồ mang bầu vẫn luôn không vui, sau khi sinh con xong thì suy nghĩ nhiều, vì trong tình trạng như vậy nên chị ấy mới thiếu sữa.

Nghĩ đến đây, tôi múc một bát canh gà cho Đoàn Thanh Hồ, đặt trước mặt chị ấy nói: "Chị, ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể".

Đoàn Thanh Hồ nhíu mày, nói một tiếng "cảm ơn" rồi bắt đầu uống canh.
Tôi đang định gắp thức ăn cho Tống Giai Âm thì cô ấy đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói: "Tôi ăn no rồi, Thanh Hồ, đưa em bé cho tôi, tôi bế cho, cô ăn nhiều chút".

Đoàn Thanh Hồ cười với Tống Giai Âm, yên tâm đưa Tiểu Tinh Thiên cho cô ấy, Tiểu Tinh Thiền vừa nằm vào lòng cô ấy liền nắm lấy tóc của cô ấy, chơi đùa rất vui.

Tống Giai Âm dịu dàng chơi với Tiểu Tinh Thiên, có thể thấy được cô ấy bế Tiểu Tinh Thiên không ít lần rồi, quan hệ với Đoàn Thanh Hồ cũng đã trở nên thân thiết hơn, không còn cảm giác tình địch sắc như gươm nữa. Tống Giai Âm đã từng cho Đoàn Thanh Hồ một cái bạt tai, từ đó quan hệ giữa hai người cũng tiêu tan theo năm tháng.

Giây phút này, nhìn Tô Quảng Hạ nói chuyện với Tô Nhược Thủy, nhìn hai người phụ nữ tôi yêu đang nhỏ to thì thầm, tôi đột nhiên phát hiện ra bản thân rất cô đơn, dường như tất cả những người tôi yêu đều rời bỏ tôi mà đi.
Một bữa cơm nhạt như nước ốc, sau khi ăn xong, Tô Quảng Hạ nói không còn sớm nữa, bảo tôi mau trở về đi, tôi có chút ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Gọi em tới đây chỉ để ăn cơm thôi sao?"

Tôi còn tưởng rằng có nhiệm vụ gì đó.

Tô Quảng Hạ nói: "Chủ yếu là muốn để cậu gặp Tiểu Tinh Thiên".

Hóa ra là như vậy.

Tôi cảm kích nhìn Tô Quảng Hạ, anh ấy nhìn Tống Giai Âm nói: "Đây là chủ ý của Tống đại tiểu thư, bao gồm cả việc lần này chúng tôi có thể tới đây làm nhiệm vụ đều là do cô ấy giành lấy được. Đúng rồi, Nhĩ Hải, cảm ơn cậu đã không màng đến sự trừng phạt và sức ép của bên trên mà cứu Nhược Thủy, cả nhà chúng tôi sẽ luôn biết ơn cậu".

Tô Nhược Thủy kinh ngạc nói: "Câu này là có ý gì? Anh ấy nói anh ấy cứu em là do ý của anh mà".

Tô Quảng Hạ không nói gì, tôi nhìn anh ấy nói: "Không cần cảm ơn gì đâu, giữa chúng ta không cần nói điều này, nhưng em hi vọng anh có thể bảo vệ tốt cô ấy, cô ấy là đại tiểu thư của nhà họ Tô, không phải là công cụ để nhà họ Tô thể hiện lòng trung thành".
Nghe vậy vẻ mặt của Tô Nhược Thủy cảm thấy rất kỳ lạ, vẻ mặt của Tô Quảng Hạ lại ngưng trọng, ánh mắt nhìn tôi có giấu vài phần không vui, tôi biết anh ấy cảm thấy tôi nói những lời này sẽ ảnh hưởng đến tâm tình của Tô Nhược Thủy, thậm chí có thể ảnh hưởng đến quan hệ giữa cô ấy và ông bà Tô, nhưng dù anh ấy có trách tôi, tôi cũng vẫn phải nói, bởi vì tôi không cho phép bất cứ ai làm hại Tô Nhược Thủy, cho dù đó là người nhà họ Tô!

Tôi đứng lên chuẩn bị rời đi, tôi nhìn Tiểu Tinh Thiên đã được Tống Giai Âm ru ngủ rồi, con bé ngủ yên bình trông như một cô búp bê vậy, tôi rất muốn ôm con bé lần nữa, thơm nó, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của con bé, cho nên chỉ đành kiềm chế cảm xúc, nói với Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm: "Vậy anh về trước nhé".
Tống Giai Âm gật đầu, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên nói: "Giai Âm, không phải cô nói có chuyện muốn nói với cậu ấy sao? Vừa hay cậu ấy không có xe, chi bằng cô đưa cậu ấy về, tiện trên đường nói chuyện với cậu ấy đi".

Tôi đã quay người định đi rồi lại quay lại, có chút kinh ngạc nhìn Đoàn Thanh Hồ, không ngờ chị ấy lại chủ động tạo cơ hội để tôi và Tống Giai Âm được ở riêng với nhau.

Tống Giai Âm nhíu mày, có hơi do dự, lúc này Đoàn Thanh Hồ bế lại Tiểu Tinh Thiên vào trong lòng, dịu dàng nói: "Đi đi, có những chuyện nếu như không nói rõ thì mãi mãi sẽ không có cái kết, đừng để bản thân phải áy náy".

Tống Giai Âm nhìn tôi một cái, gật đầu nói: "Vậy cô ở đây đợi tôi, tôi đi một lát rồi về, sau đó sẽ sắp xếp người đưa cô đi".



Đoàn Thanh Hồ gật đầu nói được, nhìn hai người thật sự thân như chị em gái vậy.


Thời gian đúng là có thể thay đổi rất nhiều người, rất nhiều chuyện, chỉ là có một số người thì quan hệ trở nên tốt hơn, có một số người mối quan hệ lại trở nên xấu hơn.





Tống Giai Âm và tôi một người đi trước một người đi sau cùng rời khỏi phòng, chú vệ sĩ của cô ấy vẫn luôn đứng ngoài cửa, cô ấy nói vài câu gì đó với chú vệ sĩ, chú ấy liền rời đi, cô ấy nói với tôi: "Đợi ở đây một lát, em bảo chú ấy đi lấy một chiếc xe bình thường tới".





Tôi gật đầu, cô ấy lại không nói gì nữa, tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào, mãi đến khi chúng tôi lên một chiếc xe bình thường, cô ấy ngồi ở ghế lái, tôi ngồi ở ghế phụ, cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà nói: "Giai Âm, câu nói anh nói ngày hôm đó, không hề có ý nói cả em".





Tống Giai Âm đột nhiên chuyển chủ đề, quay sang nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Anh vẫn còn yêu cô ấy, đúng không?"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.