Tôi hít một hơi thật sâu, đi vào nhà vệ sinh theo một hướng khác. Lúc lướt qua nhà vệ sinh nữ, tôi nhìn thấy Tô Nhược Thủy đang cố gắng lau vết bẩn trên áo. Tôi đi qua cô ấy, chặn cổ họng mình giả giọng nhẹ nhàng, hỏi: "Tô Nhược Thủy, là cô sao?"
Tay Tô Nhược Thủy khẽ run, vội trả lời rằng tôi nhận nhầm người rồi. Tôi đáp: "Đừng lo lắng, tôi tới đây để nói với cô một chuyện, nếu cô không muốn đêm nay bị kẻ khác làm nhục thì hãy mở điện thoại của mình ra, trong phần ghi âm có một đoạn ghi âm, nghe nó rồi cô sẽ biết gã đàn ông ngồi đối diện cô là một kẻ lòng lang dạ sói đến mức nào.
Nói xong, tôi liền bước vào nhà vệ sinh nam, nấp sau góc tường nhìn trộm Tô Nhược Thủy. Sau khi nghe lời tôi nói, cô ấy ngẩn người đứng im, sau đó lấy điện thoại ra tìm đoạn ghi âm kia. Đoạn ghi âm đó chính là những lời tôi và Bào Văn nói với nhau ở căn phòng trong khách sạn. Bởi vì máy nghe lén của tôi và điện thoại của Tô Nhược Thủy kết nối với nhau, cho nên đoạn ghi âm đó mới được đồng bộ trong điện thoại của cô ấy.
Tô Nhược Thủy im lặng nghe hết đoạn ghi âm trong điện thoại, chiếc điện thoại trong tay suýt rơi xuống đất. Cô ấy bần thần đứng đó rồi nhìn lại hình bóng mình trong gương, cười cay đắng như tự chế giễu bản thân. Xong xuôi, cô ấy đi về phía Trần Danh giả. Trần Danh giả khi đó vẫn chưa biết việc mình đã bị vạch trần nên khi vừa thấy Tô Nhược Thủy quay lại, lập tức nặn ra một nụ cười dịu dàng. Tô Nhược Thủy không ngồi xuống, cô ấy cầm ly rượu lên uống hết trước ánh mắt đầy nghi ngờ của Trần Danh giả.
Trần Danh giả có lẽ cũng không biết tại sao sau khi Tô Nhược Thủy đi vào nhà vệ sinh thì thái độ lại quay ngoắt 180 độ như vậy. Hắn ta cau mày rồi định đuổi theo cô ấy. Nhưng đúng lúc đó, người hâm mộ của Tô Nhược Thủy kéo tới vây lấy cô ấy. Nhờ sự xuất hiện của đám người này mà Trần Danh giả đành phải ngồi im, không dám lại gần cô ấy. Nhưng hắn ta không hề biết, đám người hâm mộ này chính là do tôi sắp xếp, bọn họ đều là người của Lục Hiểu Phong.
Tô Nhược Thủy nhanh chóng rời khỏi đó. Lúc này, tôi thấy Trần Danh giả móc điện thoại ra, không biết hắn gọi điện cho ai. Sau khi nói chuyện điện thoại xong, mặt hắn biến sắc, sát khí đằng đằng, miệng lẩm bẩm nói gì đó. Lần này, tôi đọc được khẩu hình của hắn, hắn nói: "Đêm nay cô không thoát khỏi tay tôi được đâu".
Tôi gật đầu, bắt xe đến khách sạn mà Tô Nhược Thủy ở trước đây. Sau khi đến nơi, người của tôi báo cáo: "Anh Hải, Tô Nhược Thủy đã bị đưa vào phòng rồi. Tôi thấy quản lý của cô ấy gọi một cuộc điện thoại sau khi ra ngoài. Cô ta gọi người trong điện thoại là "anh Trần". Cô ta còn nói trong phòng đã bố trí sẵn camera. Cô ta hẹn lát nữa sẽ dụ tất cả mọi người ra ngoài và bảo người trong điện thoại nửa tiếng nữa tới đây".
Sau khi nhận chỉ thị của tôi, người đó lập tức đi truyền lệnh xuống bên dưới. Còn tôi thì thuận theo ống thông gió ở đằng sau, leo lên phòng Tô Nhược Thủy ở tầng 3. Khi tôi vào phòng Tô Nhược Thủy, cô ấy không có trong phòng. Từ nhà tắm vọng ra tiếng nước chảy róc rách nên tôi biết cô ấy đang tắm. Đang nghĩ cách làm thế nào để khiến cô ấy bất tỉnh rồi đưa đi khỏi đây thì tôi nghe thấy tiếng rên ngày càng dồn dập.
Mái tóc dài của cô ấy bị nước từ vòi hoa sen trên đầu nhỏ xuống làm ướt, những giọt nước lăn tăn không ngừng chảy xuống cơ thể Nhược Thủy. Có sợi tóc của cô ấy trôi nổi trong nước, có sợi lại dính bết trên người khiến cô ấy càng thêm gợi cảm và quyến rũ.
Tôi vội nằm xuống đỡ cho cô ấy khỏi bị đau. Tô Nhược Thủy hét lên một tiếng, ngã vào người tôi. Sau đó cô ấy định né sang một bên nhưng bị tôi ôm eo kéo lại. Lúc này, chiếc khăn tắm trên người Tô Nhược Thủy rơi xuống sàn. Khi bàn tay ấm áp của tôi ôm chặt eo cô ấy, Nhược Thủy run mạnh, sau đó hoảng loạn định ngồi dậy nhưng thần chí cô ấy không tỉnh táo nên không thể ngồi dậy được. Cơ thế cô ấy lại va mạnh vào cơ thể tôi, lần này còn va theo hướng chính diện. Tôi lập tức giang tay ôm lấy cô ấy, lo lắng hỏi: "Nhược Thủy, ngã có đau không?" Đầu Nhược Thủy đập vào cằm tôi. Một tay cô ấy che đầu, một tay chống xuống đất định ngồi dậy nhưng lại một lần nữa ngã vào người tôi.
Lúc này, tôi cảm thấy tất cả phòng tuyến của mình đã bị phá vỡ. Tôi chỉ muốn ôm thật chặt thân thể cô gái này, cùng cô ấy hòa làm một.
Kỹ năng hôn của Tô Nhược Thủy vẫn rất giỏi, khiến tôi cảm thấy dường như người đang chủ động là cô ấy chứ không phải là tôi.
Đúng vào lúc tôi không kiểm soát được bản thân mình, suýt đi quá giới hạn với cô ấy thì tiếng gõ cửa vang lên làm đầu óc tôi tỉnh táo hẳn. Tôi cố gắng đẩy Nhược Thủy ra rồi bế ra ngoài, mặc lại quần áo cho cô ấy. Tôi làm Nhược Thủy ngất đi rồi đi ra cửa, thấy người của tôi đã cải trang thành nhân viên phục vụ đứng ở bên ngoài, tay đẩy một xe đẩy đồ ăn. Chiếc xe đẩy được phủ một tấm vải trắng. Tôi mở cửa ra, người đó đẩy xe đẩy đồ ăn bước vào, nói với tôi: "Anh Hải, người quản lý đó tôi đang giấu dưới chiếc xe đẩy này".
Tôi mở hé tấm khăn màu trắng, nhìn thấy người quản lý của Tô Nhược Thủy bị trói lại, bịt miệng nhốt ở đó. Lúc nhìn thấy tôi, cô ta vô cùng sợ hãi, cố gắng nói gì đó nhưng vì miệng bị bịt lại nên không nói được gì cả. Tôi lôi cô ta ra rồi đẩy ngã xuống sàn nhà, sau đó bế Tô Nhược Thủy lên, lạnh lùng ra lệnh: "Trừ khử cô ta đi".
Cô ta nghe thấy vậy thì sợ hãi đến ngây người. Cô ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu khẩn nhưng tôi chẳng thèm để ý. Bất cứ kẻ nào muốn làm hại Tô Nhược Thủy, dù là vì lí do gì đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tha thứ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]