Tôi nói dù có chết cũng phải kéo theo kẻ khác đi cùng. Câu này quả thực đã khiến tên đần Dương Đông sợ chết khϊếp. Hắn ta thấp thỏm nhìn tôi, nói mình sẽ xử lí ngay.
Cứ thế, tôi nhìn Dương Đông gửi tin nhắn đi, sau đó đoạt lấy điện thoại. Tôi dùng điện thoại của hắn ta gọi người giao đồ ăn. Tôi cứ để hắn ta quỳ ở đó, còn tôi thì nằm trên ghế sa lon nhắm mắt nghỉ ngơi. Phải lo lắng căng thẳng, đề phòng cả một ngày dài, hơn nữa cái chết của Tô Tú Tú cũng khiến tôi bị xúc động không nhẹ. Thực ra tôi rất mệt mỏi, huống hồ cả ngày nay tôi chưa ăn gì rồi.
Đang trong lúc buồn ngủ, tôi cảm thấy Dương Đông cử động. Tôi mở mắt ra, túm lấy ấm trà trên bàn rồi nện thẳng lên đầu hắn ta.
Dương Đông choáng váng, sợ hãi quỳ tại chỗ. Đúng lúc này cửa bỗng mở ra, tôi bảo hắn ta đi lấy đồ ăn. Chờ hắn ta mang đồ vào, tôi vừa ăn vừa hỏi: “Tô Tú Tú chết rồi, mày có đi nhìn mặt cô ấy lần cuối không?”
Dương Đông ấp úng đáp không. Tôi thầm nhủ, đúng là độc ác. Tôi không nói gì nữa, hắn ta thì nhìn tôi đầy lo sợ. Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo: “Bố mẹ với em trai cô ấy chắc sẽ phải tới đón di thể về nhà chứ? Lúc đó, mày nhớ đưa cho họ năm trăm ngàn, coi như bồi thường. Mày không tránh được tội trước cái chết của cô ấy đâu”.
Nghe tôi nói xong, vẻ mặt Dương Đông đầy đau khổ: “Đại ca
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664418/chuong-454.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.