Thế nhưng Tô Tú Tú nói cô ấy có cách để tôi ở lại Đông Bắc, nghe được vậy trong lòng tôi thấy rất vui nhưng bên ngoài lại giả vờ tò mò hỏi: "Em có cách gì?"
Tô Tú Tú cắn môi, có chút do dự nói: "Anh đi tắm trước đi đã, em phải suy nghĩ cẩn thận mới được".
Tôi nhíu mày nói: "Anh cũng không nhất định phải ở lại Đông Bắc, nếu như cách đó gây nguy hiểm cho em, hoặc là cần em phải hi sinh gì đó, thì em đừng nói nữa, anh không muốn làm như vậy, anh là một người đàn ông, không cần một người phụ nữ phải hi sinh vì mình".
Tôi luôn muốn nói câu này, nhưng đối mặt với hai người phụ nữ mạnh mẽ quật cường như Đoàn Thanh Hồ và Tống Giai Âm, tôi ngay đến cơ hội để mở miệng cũng không có, tuyệt nhiên không thể ngờ, có một ngày tôi lại nói những lời này với một người phụ nữ đã định trước là sẽ không dây dưa nhiều với tôi.
Tô Tú Tú nghe vậy thì cười ngọt ngào, gật đầu.
Tôi đi tắm, lúc đi ra thấy Tô Tú Tú vẫn đang ngồi ngây người ở ghế sofa trước cửa sổ, tôi cười nói: "Đang nghĩ gì thế? Không phải bảo em đi ngủ rồi sao? Không buồn ngủ à?"
Tô Tú Tú lắc đầu nói: "Không phải không buồn ngủ, mà là không dám ngủ, sợ bị Dương Đông tìm thấy".
Tôi nhíu mày, hỏi: "Dương Đông có năng lực vậy sao? Nhanh như vậy đã có thể tìm thấy sao?"
Tô Tú Tú gật đầu, muốn nói lại thôi, tôi nói: "Nếu như thật sự sợ hãi vậy thì hôm nay anh sẽ không ngủ, có anh canh chừng em có thể yên tâm ngủ đi, anh sẽ canh chừng thật kỹ, nếu như thấy hắn đến anh sẽ lập tức đưa em rời khỏi đây, sẽ không để hắn đụng vào một sợi tóc của em".
Tô Tú tú nhìn chằm chằm vào tôi, nói: "Em thật sự rất tò mò, tại sao một người tốt như anh mà vợ anh lại không thích vậy?"
Tôi nhún vai nói: "Chẳng có người phụ nữ nào lại muốn chọn một quân nhân làm chồng. Có lẽ anh là người đàn ông tốt, nhưng tuyệt đối không phải là một người chồng tốt".
Tô Tú Tú giả vờ nghiêm túc nghĩ rồi nói: "Ngược lại đó chứ, anh đẹp trai thế này, lại giàu có, đối xử với phụ nữ lại dịu dàng, ai làm vợ của anh e là sẽ phải trở thành tình địch của rất nhiều người rồi".
Thấy tâm trạng của cô ấy đã tốt lên nhiều, tâm trạng của tôi cũng khá hơn, gạt nhiệm vụ sang một bên, tôi thấy người con gái này thật sự là một người con gái không tồi.
Tô Tú Tú lúc này nói: "Lúc tối đã tát anh một cái, thật sự xin lỗi".
Tôi lắc đầu nói không sao, lúc này cô ấy mới đổi chuyện sang chủ đề mà tôi quan tâm nhất, cô ấy nói: "Nói nghiêm túc nhé, anh có dự định gì không?"
Tôi nhíu mày, nói: "Anh cũng không biết, dù sao cũng không thể ở lại Cáp Nhĩ Tân nữa".
Đông Bắc có ba tỉnh lớn, nơi tôi đang ở là Cáp Nhĩ Tân, thành phố giàu có nhất của tỉnh Hắc Long Giang. Ở thành phố lạ lẫm này, trong lòng tôi không hề có bất cứ cảm giác bất lực nào, chỉ có tâm trí mạnh mẽ sục sôi mãnh liệt mà thôi.
Lúc này, Tô Tú Tú nói: "Em đã từng nói, em có cách để giữ anh ở lại Đông Bắc, chỉ là cách này khá mạo hiểm, em không biết anh có dám mạo hiểm hay không, nếu như không dám, thì anh cứ dứt khoát rời khỏi đây, nếu như dám thì cũng không chắc chắn sẽ thành công, nhưng có đến tám chín phần là không có vấn đề gì".
Tôi tò mò nhìn Tô Tú Tú, không nói gì, cô ấy thấy tôi không nói gì, biết tôi đồng ý rồi, nghiêm túc nói: "Chúng ta muốn lăn lộn tại thành phố này, thì bắt buộc phải trừ khử Dương Đông, hơn nữa cách để loại bỏ Dương Đông chỉ có một, đó chính là phải tìm ra một cái USB trong tay anh ta, trong chiếc USB này có lưu lại các hình ảnh anh ta chụp với rất nhiều người phụ nữ khác, trong những người phụ nữ đó có rất nhiều người đã có chồng, hơn nữa chồng của họ còn là những người có thân phận không tầm thường, nếu như anh có thể lấy được chiếc USB ấy thì có thể khống chế anh ta, đương nhiên không cần sợ anh ta sẽ ám sát anh nữa". Không ngờ tên Dương Đông này lại có thú vui giống với thầy Trần, chỉ là những người phụ nữ đó là những người có thân phận, sao có thể để cho hắn chụp hình lại thế chứ? Hơn nữa, trông hắn ta bủn xỉn thô tục như vậy, rốt cuộc có sức hấp dẫn gì mà có thể khiến những người phụ nữ kia có quan hệ với hắn? Dường như biết tôi đang nghĩ gì, Tô Tú Tú giải thích: "Đừng nhìn vẻ ngoài của anh ta tầm thường, mặc dù vẻ ngoài xấu xí nhưng nếu như anh ta muốn lấy lòng một người phụ nữ, thì cũng rất dễ dàng có thể người ta yêu thích, miệng lưỡi khéo léo, quan trọng hơn là khả năng chuyện ấy của anh ta rất tốt, chồng của những người phụ nữ kia lại thường xuyên ở bên ngoài, hoặc là bao nuôi tiểu tam khiến họ rất cô đơn, cho nên rất dễ bị anh ta chinh phục". Hóa ra là vậy.
Xem ra Dương Đông quả thật là một tay biết đối phó với phụ nữ, chỉ là nghĩ đến tôi cũng đang dùng thủ đoạn tương tự như vậy để đối xử với Tô Tú Tú, trong lòng lại sốt ruột như ngồi trên đống lửa, chột dạ vô cùng.
Có lẽ, tôi vẫn không phải là một tên khốn từ đầu đến chân, nên mới luôn có cảm giác áy náy trong lòng.
Trong đầu tôi đang suy nghĩ về chiếc USB, đang định hỏi cô ấy USB ở đâu, nhưng khi nhìn thấy tâm trạng cô đơn của cô ấy, đột nhiên không mở miệng ra hỏi được, tôi nghĩ đến cô ấy từ năm 18 tuổi đã đi theo người đàn ông kia, bây giờ cô ấy 28 tuổi rồi, vỏn vẹn 10 năm, cô ấy sớm đã quen với việc yêu người đàn ông đó, dựa vào người đàn ông đó, nhưng lại không được đáp trả xứng đáng, mà chỉ có sự dày vò khiến cho tình yêu của cô ấy chết đi. "Hắn thật ngu xuẩn". Tôi thản nhiên nói.
Tô Tú Tú có chút kinh ngạc nhìn tôi, hỏi: "Anh nói anh ta ngu?"
Nói xong, cô ấy cười, nói: "Nhưng những người anh em của anh ta đều cho rằng anh ta rất lợi hại, dù sao đại đạ số đàn ông đều cho rằng đàn ông năm thê bảy thϊếp mới là người đàn ông lợi hại nhất, đó là việc mà người đàn ông nào cũng muốn làm được, không phải vậy sao?"
Nói thật lòng, những lời nói này đã chạm sâu vào trong lòng tôi, bởi vì bản thân tôi cũng đã từng muốn có nhiều hơn một người phụ nữ, cùng nhau hưởng phúc qua ngày.
Tôi sờ sờ lên mũi nói: "Anh cũng đã từng nghĩ như vậy".
Tô Tú Tú cười hỏi: "Đã từng? Vậy bây giờ anh không còn suy nghĩ như vậy nữa sao?"
Tôi gật đầu, nói: "Bởi vì có người phụ nữ đã khiến anh hiểu ra một chuyện, đó là biết được cái gì nên giữ cái gì nên bỏ, cái gọi là nên giữ hay bỏ đó chính là phải nắm giữ lấy người quan trọng nhất trong tay, bỏ chính là phải từ bỏ người em muốn tham lam có được, nhưng lại không thể cho người đó tất cả, không thể coi người đó là người mình yêu thương nhất. Tất cả mọi người trên thế giới này đều muốn được coi là duy nhất, phụ nữ muốn có được toàn bộ tình yêu của một người đàn ông, đàn ông cũng muốn trong lòng người mình yêu chỉ có một mình mình, cho nên một với một là cách kết hợp tốt nhất". Nói xong những lời này, tôi nhớ đến Tống Giai Âm, nhớ đến cô ấy đã từng nói với tôi, sẽ có một ngày tôi biết được bản thân mình muốn điều gì nhất, bây giờ tôi đã hiểu rõ, điều tôi muốn nhất chính là cô ấy, là được cùng cô ấy thiên trường địa cửu, chỉ là cô ấy có muốn mãi mãi ở bên tôi không? Hay là trong lòng cô ấy, quốc gia của cô ấy, tổ chức của cô ấy, tín ngưỡng của cô ấy từ đầu đến cuối vẫn quan trọng hơn tôi? Liệu có một ngày nào đó cô ấy sẽ vẫy tay nói lời tạm biệt với tôi hay không?
"Những lời này là vợ anh nói với anh à?". Tô Tú Tú đột nhiên hỏi.
Tôi cười không nói gì, Tô Tú Tú nói: "Thật ra trước đây Dương Đông không phải là người như vậy, mới đầu anh ta luôn nói cả đời này anh ta chỉ yêu một mình em, luôn luôn hỏi han ân cần với em, nhớ được cả chu kỳ kinh nguyệt của em là ngày nào, ngâm nước đường đỏ cho em, rửa chân cho em, xoa bóp cho em, mỗi tuần bọn em đều đi xem một bộ phim, lúc còn nghèo thì mua một đồng mỳ nấu với nước lọc, hai người cùng ăn, có chút tiền rồi thì anh ta lại giấu mua cho em một phần gà, nói anh ta đã ăn rồi, bảo em ăn đi, mỗi lần em đều giả vờ ăn không hết, chia cho anh ta một nửa". Dương Đông trong lời kể của Tô Tú Tú với Dương Đông mà tôi đã gặp đúng là cùng một người sao? Tôi thật sự cảm thấy nghi ngờ.
Tô Tú Tú thấy tôi không tin, cô ấy cười, chỉ là trong nụ cười có vài phần bi thương, cô ấy nói: "Đàn ông mà, trọng tình trọng nghĩa thì sẽ khiến người ta không chống đỡ được, nhưng lúc bạc tình bội nghĩa thì lại khiến người ta vô cùng đau đớn, em cũng không nhớ được anh ta thay đổi từ khi nào nữa, thậm chí còn không biết anh ta nghiện ngập từ lúc nào, chỉ nhớ khi lần đầu tiên thấy anh ta đang hút thuốc phiện, anh ta đã quỳ xuống trước mặt em, tát vào mặt mình, quỳ dưới đất bảo đảm với em, nói anh ta nhất định sẽ hạ quyết tâm cai nghiện, nhưng cuối cùng anh ta cũng không làm được, tính khí của anh ta càng ngày càng nóng nảy, bắt đầu đánh đập em, lấy tiền của em đi mua thuốc phiện, nếu em không có tiền thì bắt em phải đi vay". Cả người Tô Tú Tú lúc này đã bắt đầu run rẩy, tôi biết cô ấy đang nghĩ đến những ngày tháng phải chịu hành hạ, nhất định trong lòng vẫn còn nỗi khϊếp sợ đó. Tôi đi tới vỗ vai cô ấy, cô ấy quay sang ôm chặt lấy tôi, tôi không đẩy cô ấy ra, nhẹ nhàng vỗ vào lưng, cô ấy nói: "Thuốc phiện đã hủy hoại anh ta, cũng đã hủy hoại cả em, sau này em khi không còn hi vọng gì nữa, muốn chia tay với anh ta, ai ngờ anh ta lại lấy bố và em trai của em ra để uy hϊếp em, mặc dù em đã cắt đứt liên lạc với người trong gia đình rồi, nhưng dù sao đó vẫn là người thân của em, sao em có thể lấy tính mạng của họ ra để đánh cược được chứ? Cho nên em vẫn luôn không dám chia tay anh ta. Em đã từng cho rằng, anh ta không chia tay với em là bởi vì anh ta vẫn còn yêu em, cho đến khi anh ta bảo em đi tiếp rượu kiếm tiền cho anh ta, em mới biết trong lòng anh ta vốn đã không còn em nữa". Tô Tú Tú nói đến đây thì ánh mắt tràn đầy sự thù hận, cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta là một tên biếи ŧɦái, anh ta không yêu em lại không cho phép người đàn ông khác lên giường với em, hành hạ em, biến em trở thành công cụ kiếm tiền cho anh ta và chỗ để anh ta phát tiết, không vui thì đánh em chửi em, có những lúc lên cơn nghiện thì hành hạ em đến mức mình đầy thương tích, em đã chịu đủ rồi, cũng không phải không nghĩ đến chuyện phản kháng, nhưng anh ta lại cho người theo dõi em 24 giờ, ngay đến khi ở nhà anh ta cũng có người theo dõi em, em không thể trốn được, cũng không thể phản kháng".
Nói đến đây Tô Tú Tú kích động òa khóc, tôi không hỏi cô ấy tại sao không báo cảnh sát, bởi vì chúng tôi đều biết, nếu như cảnh sát có thể giải quyết được vấn đề thì cô ấy đã không phải chịu khổ đến tận bây giờ. Tôi nói với Tô Tú Tú: "Anh sẽ giúp em trả thù, những oan ức em phải chịu anh sẽ giúp em đòi hết lại".
"Anh Hải, anh không cần phải báo thù cho em, nhưng anh nhất định phải cẩn thận, nơi để chiếc USB này vô cùng bí mật, em cũng không biết ở đâu, cho nên anh phải tìm cách biết được hãng rồi mới ra tay ". Tô Tú Tú nói đến đây thì có chút lo âu nói tiếp: "Hay là em nghĩ cách để lừa anh ta nhỉ? Lấy máy ghi âm ghi lại lời anh ta nói rồi đưa cho anh được không?"
Không ngờ Tô Tú Tú lại nghĩ ra được cách hay như vậy, nhưng tôi sẽ không để cô ấy đi tìm tên khốn đó nữa, bởi vì tôi biết một khi cô ấy tìm đến tên khốn đó, có thể sẽ trở thành một cái xác chết mất.
Tôi nói: "Không cần, chuyện này cứ giao cho anh xử lý là được".
Lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, hai chúng tôi đều căng thẳng, Tô Tú Tú nhìn tôi, gọi một tiếng "anh Hải", tôi bảo cô ấy không cần lo lắng, sau đó tôi đi mở cửa, nhưng vừa đi được vài bước, một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt đột nhiên xộc đến, tôi mạnh mẽ quay người lại, gần như không màng tất cả lao về phía Tô Tú Tú, cùng với lúc đó, một viên đạn bắn qua cửa sổ, xuyên từ sau gáy qua mi tâm của cô ấy, cô ấy trợn tròn mắt, khóe miệng há ra, dường như đang muốn gọi tôi, nhưng cuối cùng cũng không thốt được nên lời, lập tức cô ấy mềm nhũn ngã xuống đất.
Tôi ngẩng đầu nhìn phía đối diện, chỉ thấy một họng súng nhanh chóng biến mất từ cửa sổ, cùng lúc đó bên ngoài lại có tiếng người đang dùng chìa khóa để mở cửa.
Tôi giật thót tim, biết mình đã rơi vào một cái bẫy, người bên ngoài cửa lúc này, nhất định là cùng phe với tay súng đó, hơn nữa rất có thể là cảnh sát. Nghĩ đến đây, mặc dù tôi rất căm giận, nhưng không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể vội vàng lấy đồ, rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, nhanh chóng trốn thoát!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]