Nghe đến đây, tôi thầm chấp nhận, chỉ là vừa nghĩ đến người bố chết oan uổng của mình, trong lòng lại dấy lên sự buồn bã.
Tôi nói: "Chỉ cầu Hoa Hạ rộng lớn của chúng ta không để một người tốt phải chịu oan uổng".
Tô Quảng Hạ đương nhiên biết tôi đang nghĩ đến chuyện gì, anh ấy vỗ vai tôi, dùng ánh mắt để an ủi tôi. Lúc này, Trương Phi và Phi Đao đã trở về, chúng tôi ăn mấy miếng bánh lương khô, từ lâu mồm miệng đã nhạt nhẽo rồi, nhìn thấy thịt gà rừng và thỏ rừng trắng bóng kia, mặc dù còn chưa được nướng chín nhưng nước miếng trong miệng chúng tôi đá ứa cả ra.
Khi gà được nướng chín, tôi nói với Tô Quảng Hạ: "Đội trưởng, các anh ăn trước đi, em đi đổi ca với nhóm Báo Săn".
"Ăn đi đã rồi đổi". Tô Quảng Hạ nói.
Tôi lắc đầu nói không cần, tôi nhớ Báo Săn đã kêu đói từ lâu, cho nên muốn để anh ấy ăn trước.
Tìm tới chỗ Báo Săn, tôi nói: "Báo Săn, đội trưởng kêu anh qua ăn gà nướng".
Báo Săn không ngần ngại, cười vui vẻ nói: "Tốt quá, bụng tôi đã kêu òng ọc từ nãy giờ rồi, vì đợi ăn thịt thú rừng mà tôi còn không đụng vào miếng bánh lương khô nào".
Anh ấy nói rồi cười ha ha nhảy từ trên cây xuống, tôi lại trèo lên cây, bỏ súng bắn tỉa ra, vừa cảnh giác nhìn xung quanh qua ống kính ngắm bắn, vừa nói: "Báo Săn, anh kêu cả Lỗ Trí Thâm tới ăn nữa, dù sao đám người kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664392/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.