Dương Dương lại cắn ngược lại tôi một nhát, nói tôi chạy tới phá đám trận đấu của bọn họ, hơn nữa lúc anh ta nói còn chưa đứng lên, không phải là anh ta không muốn đứng lên, mà là thực ra anh ta không dám động đậy nữa rồi.
Tô Quảng Hạ bảo người nhanh chóng đi gọi bác sĩ và cáng đến, sau đó nhìn tôi nói: "Nhĩ Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người biết người này là lãnh đạo, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chào kiểu quân nhân, đứng yên bất động, tôi đúng mực nói: "Báo cáo, thi đấu có quy định, không thể lợi dụng việc công để trả thù riêng, không được cố ý làm người khác bị thương, nhưng Dương Dương vì đã từng bị tôi đánh bại, anh ta trong lòng không cam tâm, cho nên mới lợi dụng lúc thi đấu để trả thù riêng, hành hạ đồng đội của tôi, loại tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy, tôi cảm thấy anh ta vốn dĩ không xứng đáng làm một quân nhân, nếu như tôi không dạy dỗ anh ta, vậy thì anh em của tôi chẳng phải đã chịu oan ức thay tôi hay sao? Tôi không làm vậy được!"
Thấy tôi dám làm dám chịu, không sợ bị trừng phạt, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều lộ ra vài phần kính phục, ngay đến cả những người cùng một giuộc và có quan hệ tốt với Dương Dương trước đây cũng có cái nhìn hoàn toàn khác về tôi, còn sắc mặt Dương Dương thì vô cùng khó coi, trầm giọng nói: "Mày nói tao lấy việc công trả thù riêng, lẽ nào mày không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664389/chuong-438.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.