Dương Dương lại cắn ngược lại tôi một nhát, nói tôi chạy tới phá đám trận đấu của bọn họ, hơn nữa lúc anh ta nói còn chưa đứng lên, không phải là anh ta không muốn đứng lên, mà là thực ra anh ta không dám động đậy nữa rồi.
Tô Quảng Hạ bảo người nhanh chóng đi gọi bác sĩ và cáng đến, sau đó nhìn tôi nói: "Nhĩ Hải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Mọi người biết người này là lãnh đạo, sắc mặt lập tức thay đổi, vội vàng chào kiểu quân nhân, đứng yên bất động, tôi đúng mực nói: "Báo cáo, thi đấu có quy định, không thể lợi dụng việc công để trả thù riêng, không được cố ý làm người khác bị thương, nhưng Dương Dương vì đã từng bị tôi đánh bại, anh ta trong lòng không cam tâm, cho nên mới lợi dụng lúc thi đấu để trả thù riêng, hành hạ đồng đội của tôi, loại tiểu nhân bụng dạ hẹp hòi như vậy, tôi cảm thấy anh ta vốn dĩ không xứng đáng làm một quân nhân, nếu như tôi không dạy dỗ anh ta, vậy thì anh em của tôi chẳng phải đã chịu oan ức thay tôi hay sao? Tôi không làm vậy được!"
Thấy tôi dám làm dám chịu, không sợ bị trừng phạt, ánh mắt mọi người nhìn tôi đều lộ ra vài phần kính phục, ngay đến cả những người cùng một giuộc và có quan hệ tốt với Dương Dương trước đây cũng có cái nhìn hoàn toàn khác về tôi, còn sắc mặt Dương Dương thì vô cùng khó coi, trầm giọng nói: "Mày nói tao lấy việc công trả thù riêng, lẽ nào mày không thế sao?"
Tôi lạnh lùng nói: "Đó là do anh đáng bị như vậy, nếu như anh đã muốn đánh thì tôi đương nhiên phải làm anh hài lòng rồi!"
"Mày!". Dương Dương tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, anh ta cố gắng giữ vững cơ thể, đau đớn đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh, nói: "Đội trưởng, anh nhất định phải làm chủ cho tôi".
Tô Quảng Hạ trầm mặt, nói: "Chuyện này hai người các cậu đều có lỗi, nếu phải phạt, cả hai đều phải chịu phạt!"
Dương Dương ngây người kinh ngạc, vội nói: "Tôi có lỗi gì? Đội trưởng, tôi chỉ là tham gia thi đấu như bình thường mà thôi, anh em của hắn ta kỹ năng không bằng người khác, hắn ta lại nói tôi ức hϊếp họ, nếu anh không tin anh có thể hỏi những người khác".
Anh ta nói rồi nhìn những anh em tốt của anh ta, ai ngờ mọi người lại quay mặt đi chỗ khác, hoàn toàn không để ý gì đến anh ta, xem ra anh ta sống lỗi quá, nên chẳng ai muốn giúp anh ta cả.
Thấy tình hình như vậy, sắc mặt của Dương Dương tối sầm lại, lúc này, bác sĩ cũng đã tới, bọn họ xem tình hình của Dương Dương rồi trực tiếp đưa anh ta lên cáng, thấy vẻ mặt căng thẳng lo âu của bác sĩ, tôi biết tình hình không tốt, đương nhiên rồi, tôi đã xuống tay là muốn khiến anh ta trở nên tàn phế, bên ngoài thì có vẻ như anh ta không bị gãy tay gãy chân gì, nhưng anh ta đã bị nội thương nghiêm trọng rồi, thiết nghĩ sau này chỉ có thể đi nhóm lửa ở nhà bếp thôi.
Nghĩ đến đây trong lòng tôi lại cảm thấy sảng khoái, nỗi tức giận cũng gần tan biến hết rồi.
Bác sĩ lúc này cũng muốn đưa cả Trương Nhất Sơn đi, anh ấy lại bướng bỉnh từ chối, còn nói với Tô Quảng Hạ: "Đội trưởng, chuyện này không liên quan đến Nhĩ Hải, đều là lỗi của em, hi vọng anh muốn trừng phạt thì hãy trừng phạt em".
Dương Dương khí thế cười nói: "Các người không ai thoát được đâu!"
Lãnh đạo đột nhiên cười, nói: "Chỗ này từ lúc nào đến lượt cậu lên tiếng nói chuyện thế?"
Một câu nói khiến mặt mày Dương Dương lập tức tái nhợt ra vài phần, anh ta bối rối cười, nói: "Là do tôi quá kích động rồi, tôi biết thủ trưởng chắc chắn là người anh minh uy phong, xin thủ trưởng hãy bắt những người kiêu căng này phải trả giá, nếu không e là sẽ khiến mọi người không phục, kỷ luật quân đội của chúng ta sẽ trở thành một trò cười mất". Từ khi đoán ra được thân phận của người đứng đầu này, tôi không hề lo ông ta sẽ trừng phạt tôi, lúc nghe Dương Dương nói vậy, tôi không nhịn nổi cười, anh ta cho rằng kế khích tướng mà anh ta dùng tuyệt diệu không chê vào đâu được, nhưng lại không biết rằng, anh ta nói như vậy chỉ khiến đối phương thấy phản cảm mà thôi.
Quả nhiên ông ta vừa nghe liền tức giận, quát: "Hỗn láo, một lính đặc chủng nhỏ bé lại dám dùng những lời lẽ này để "khích tướng" tôi, cậu là cái thứ gì vậy? Tôi không nói ra ý đồ của cậu, cậu vẫn cho rằng tôi ngốc có đúng không? Cậu ngang nhiên lấy công trả thù riêng, còn nhiều lần che giấu, miệng lưỡi gian xảo, mưu đồ muốn đổ tội lên đầu người khác, thân làm một quân nhân, cậu thực sự hổ thẹn với thân phận của chính mình, hổ thẹn với sự tin tưởng của quốc gia dành cho cậu, đây là bất trung; thân là đồng đội, cậu hãm hại bôi nhọ đồng đội, đây là bất nghĩa, loại người bất trung bất nghĩa như cậu là ung nhọt của quân đội, cho nên tôi tuyên bố, bắt đầu từ hôm nay cậu bị đuổi ra khỏi đội lính đặc chủng!" Nghe những lời này, sắc mặt của Dương Dương tái mét, trực tiếp lăn từ trên cáng xuống, khóc lóc om sòm cầu xin ông ta, ông ta không để ý đến hắn, mà nhìn tôi, tán dương nói: "Ngược lại, năng lực của Nhĩ Hải mạnh mẽ, có tình có nghĩa, trung thành can đảm, người như vậy mới ra dáng một quân nhân, tôi sẽ không phạt cậu ấy mà ngược lại tôi còn muốn khen thưởng cậu ấy".
Nếu như những lời nói trước khiến Dương Dương tâm ý hoảng loạn, thì những lời nói bây giờ lại khiến Dương Dương khí huyết công tâm, quả nhiên Dương Dương phun ra một ngụm máu rồi ngất đi, tôi cũng tò mò, thầm nghĩ tên khốn này có khi nào là Chu Du chuyển thế không? Đừng tức quá mà chết chứ.
(Chu Du là một nhân vật trong Tam Quốc Diễn Nghĩa, quân sư của Tào Tháo, là người lòng dạ hẹp hòi, do ganh ghét đố kị nên luôn tìm cách hãm hại Gia Cát Lượng, về sau bị chọc tức mà chết). Dương Dương cứ như vậy được người ta vội vã khiêng đi, tôi lại vui vẻ hành lễ với lãnh đạo nói: "Cảm ơn thủ trưởng, ông đúng là anh minh uy phong, là lãnh đạo tốt của chúng tôi".
Ông ta cười ha ha, nói: "Đưa anh em của cậu xuống đi, bảo người đưa cậu ấy đến phòng y tế, còn các cậu đi làm gì thì cứ làm đi".
Ông ta nói xong liền quay sang nói với Tô Quảng Hạ bên cạnh: "Tiểu Tô, đến văn phòng của cậu uống trà".
Tô Quảng Hạ đáp lời: "Vâng".
Hai người cứ thế rời đi, trước khi đi, Tô Quảng Hạ còn nhìn tôi một cái đầy thâm ý.
Đợi bọn họ đi rồi, tôi vội vàng cõng Trương Nhất Sơn lên lưng, Dương Nhất Phàm và Thân Thành Hoa chạy tới, quan tâm hỏi Trương Nhất Sơn thế nào. Trương Nhất Sơn lắc đầu nói: "Không sao, bây giờ tôi không những không sao mà trong lòng còn thấy vô cùng sảng khoái, ha ha ha". Anh ấy nói rồi vỗ vào vai tôi, nói: "Tiểu Hải, người anh em, tôi không nhìn nhầm anh! Ha ha, hôm nay anh đã khiến tôi trút được giận, nhưng tôi cũng bị anh dọa cho không nhẹ, anh phải nhớ kỹ, sau này không được kích động như vậy, lần này là lãnh đạo sáng suốt, nếu không thì có thể anh thật sự đã bị đuổi ra khỏi quân đội rồi đó, anh nghĩ xem anh không sợ à?"
Tôi nói: "Không sợ, điều tôi sợ là anh vì tôi mà bị thương oan uổng, anh vì tôi nên mới vào đây, đương nhiên là nếu có năng lực thì tôi phải bảo vệ tốt cho anh rồi".
Lúc nói câu này, tôi có chút đa cảm, đám Trương Nhất Sơn vẫn luôn không biết gì, Trương Nhất Sơn cười ha ha, vui vẻ nói nếu như anh ấy có một đứa con gái, anh ấy nhất định sẽ gả cho tôi. Tôi nửa đùa nói: "Gả cho tôi cũng không phải là chuyện tốt gì đâu, những người ở cùng tôi đều sẽ rất đen đủi, anh không sợ sao?" Trương Nhất Sơn cười nói: "Tôi khinh, ông đây sợ cái gì? Cái gì cũng không sợ!"
Nói xong, mấy người chúng tôi cùng cười ồ lên.
Đến khi chúng tôi tới phòng y tế, thấy Dương Dương được một chiếc xe đưa đi, tôi hỏi bác sĩ tình hình thế nào, bác sĩ thở dài một hơi nói: "Cậu ta bị thương quá nghiêm trọng, đoán chừng cả đời này cũng không thể làm việc nặng được nữa, phải trị liệu thật tốt một thời gian, nhưng bởi vì lãnh đạo đã đuổi cậu ta rồi, cho nên chúng tôi đang đưa cậu ta đến bệnh viện khác chữa trị".
Nghe thấy Dương Dương bị thương nghiêm trọng như vậy, đám Trương Nhất Sơn có chút kinh ngạc, tôi sợ bọn họ cảm thấy tôi độc ác, hỏi bọn họ có phải tôi đã ra tay hơi quá đáng không? Bọn họ lắc đầu nói bọn họ không thánh thiện như vậy, tôi không đánh Dương Dương thành tên tàn phế đã là nương tay với tên khốn đó rồi. Bác sĩ kiểm tra cho Trương Nhất Sơn một lượt, vết thương của anh ấy cũng không nhẹ, phải tĩnh dưỡng thật tốt, anh ấy lại muốn qua loa, khuyên mãi mới chịu nghỉ ngơi, sau đó hỏi tôi: "Tiểu Hải, anh thật sự được giải nhất à?"
Tôi gật đầu, Trương Nhất Sơn và Thân Thành Hoa đều vô cùng ngưỡng mộ nhìn tôi, liên tiếp khen tôi lợi hại.
Tôi bị khen nhiều đến bối rối, nói: "Anh em biết là được rồi, còn nói ra làm gì?"
Lời nói này khiến cả ba người đều cười thành tiếng. Lúc này bên ngoài có tiếng mở cửa, có một vài nữ y tá cười nói đi vào, Trương Nhất Sơn đột nhiên ra hiệu chớ có lên tiếng, nhỏ giọng nói: "Nghe trộm xem mấy y tá xinh đẹp này bình thường hay nói chuyện gì".
Dương Nhất Phàm ra hiệu hiểu ý, cười hề hề gật đầu.
Lúc này, một nữ y tá bên ngoài nói: "Vừa nãy tôi nghe được một chuyện ở bên ngoài, liên quan đến lãnh đạo và người tên Nhĩ Hải kia". Một người khác vội vàng hỏi: "Chuyện gì chuyện gì?"
"Nói là Nhĩ Hải và người đó có quan hệ, cho nên Nhĩ Hải làm trái với kỷ luật, ông ấy không những không dạy dỗ anh ta, mà ngược lại còn đuổi cái người tên Dương Dương kia đi".
"Trời ơi, thế cũng thiên vị quá nhỉ? Chẳng trách Nhĩ Hải vừa mới vào đã có thể vào đội Thương Khung, hóa ra là dựa vào mối quan hệ này. Nhưng tôi nghe nói anh ta đứng thứ nhất trong cuộc thi lần này, người lợi hại như vậy còn cần dựa vào quan hệ để vào đây sao?"
"Với chống lưng của anh ta ai dám ra tay với anh ta chứ? Mọi người chắc chắn vì muốn xu nịnh anh ta mà cố ý thua anh ta. Không ngờ ở đây cũng có những kẻ hủ bại như vậy, thật khiến người khác thất vọng". Một người ra vẻ đau lòng nhức óc nói.
Trương Nhất Sơn tức giận vỗ mạnh xuống giường, âm thanh rất to, dẫn đến mấy người phụ nữ bên ngoài lập tức dừng lại, có người căng thẳng hỏi: "Âm thanh gì vậy?" Sau đó có mấy tiếng bước chân đi tới, lập tức cả năm sáu nữ y tá đến phòng bệnh, khi nhìn thấy bốn người chúng tôi trong phòng bệnh, sắc mặt nhanh chóng trở nên khó coi, chỉ là bọn họ hình như không nhận ra tôi, trong đó lại có một người trông khá dễ thương nũng nịu với chúng tôi nói: "Mấy anh lính, xin các anh đừng nói những chuyện mà hôm nay chúng tôi nói ra ngoài, để thay quà cảm hơn, đợi khi các anh được nghỉ, chị em chúng tôi mời mấy anh ra ngoài ăn cơm, được không?"
Thông qua giọng nói có thể phán đoán ra người phụ nữ này là người vừa mới bôi nhọ tôi, tôi cười nói: "Được thôi, tôi có thể không nói với những người khác, nhưng cô có thể nói cho tôi biết, những chuyện này là cô nghe ai nói không?"
Người phụ nữ ngại ngùng cười, nói: "Chính là... là lúc đang đi trên đường thì nghe được người khác bàn tán thôi". "Bàn tán? Nếu như biết là bàn tán thì sao có thể chắc chắn là sự thật?". Tôi cười nói: "Còn nữa, cô đã từng nghe qua ba người thành cái chợ chưa? Mấy người các cô thích làm cái chợ à?"
Nghe tôi nói vậy, sắc mặt của mấy người đều thay đổi, người phụ nữ xinh đẹp kia chống tay vào thắt lưng, thay đổi nhanh chóng bộ dịu dàng lúc này, tức giận hổn hển nói: "Anh nói ai là cái chợ?"
Tôi không để ý đến cô ta mà nhìn người đứng phía sau cô ta nói: "Bác sĩ Lý, nghe nói có thể vào đây làm y tá, cũng đều là những quân nhân xuất sắc, nhưng mấy cô lính nhỏ dưới chướng của cô dường như... không giống vậy chút nào".
Nghe tôi nói vậy, mấy người mặt mày thất sắc, quay người lại, thì thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhưng nghiêm túc, lạnh lùng giống như băng sơn đứng ngay đằng sau bọn họ, người phụ nữ này là bác sĩ lợi hại nhất ở đây, hơn nữa cấp hàm cũng không nhỏ. Cô ấy nhìn mấy người kia một cái, rồi nhìn tôi nói: "Đồng chí Nhĩ Hải, xin lỗi, là sơ xuất của tôi, để những người không chuyên nghiệp này đến đội của tôi, anh yên tâm, tôi sẽ trả lại công bằng cho anh".
Nghe thấy bác sĩ Lý gọi tôi "Nhĩ Hải", mấy người phụ nữ kia mặt mày xám ngoét như tro, tôi lạnh nhạt nói: "Tôi bị nói mấy câu cũng không sao, nhưng mấy cô gái này hôm nay có thể ở đây ăn nói huyên thuyên mà không có chứng cứ xác thực nào, ngày mai liệu có bất cẩn đem những chuyện bí mật trong quân đội của chúng ta nói ra bên ngoài không?"
Bị tôi quy kết thế này, tất cả mọi người lập tức biến sắc, sắc mặt bác sĩ Lý âm trầm, nhìn người phụ nữ xinh đẹp kia nói: "Đồng chí Nhĩ Hải có phải dựa vào quan hệ để được vào đây hay không, tôi không biết, cũng không có quyền hỏi và đánh giá, nhưng có những người quả thật là được bỏ tiền ra để đưa vào đây, không xứng đáng với hai chữ "quân y" này".
Cô ấy nói xong liền quát mấy người kia đi ra, sau khi bọn họ đi, Trương Nhất Sơn cười nói: "Tiểu tử thối này được đó, dăm ba câu nói đã xử đẹp mấy cô gái kia rồi, nhưng anh không thể từ từ giải thích với họ sao? Người ta con gái xinh đẹp tươi trẻ như vậy mà".
Tôi biết Trương Nhất Sơn đang đùa, thực ra anh ấy còn tức giận hơn tôi, nói như vậy là chỉ muốn xoa dịu tâm trạng của tôi mà thôi, tôi cười nói: "Nếu như không cho bọn họ một bài học, thì những lời đồn thổi vô căn cứ sẽ còn lan truyền nhiều nữa, tôi không quan tâm người khác nhìn tôi như thế nào, nhưng chúng ta là anh em, hình tượng của tôi sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến mấy người các anh, tôi không muốn danh tiếng của các anh cũng bị tôi làm hỏng".
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]