Chương trước
Chương sau
Khi tôi quay về ký túc xá, mấy người nhóm Báo Săn đều đã ngủ cả. Tôi trở lại giường của mình, lấy chiếc đồng hồ Bào Văn đưa cho từ trong túi ra rồi đeo lên cổ tay, sau đó giấu đồng hồ của Trương Nhất Sơn đi.

Con người là một loài động vật kỳ lạ, trước khi hạ quyết tâm thì luôn do dự chần chừ, nhưng một khi đã quyết rồi thì sẽ cố chấp đến cùng.

Nhìn đồng hồ trên tay mình, tôi khẽ thở dài, rồi cũng ngủ mất.

Kỳ khảo hạch chia thành ba ngày, hai ngày nữa mới đến lượt của bốn tiểu đội chúng tôi. Đám người Trương Nhất Sơn thì là ngày mai, ngày mốt là lính trung cấp, cũng chính là thời gian kiểm tra của nhóm Dương Dương. Ba ngày sau, những người thuận lợi lọt vào top 5 của kỳ khảo hạch sẽ được triệu tập đến kiểm tra cùng nhau. Mạnh được yếu thua, căn cứ theo bảng xếp hạng thành tích mà quyết định bạn giữ nguyên vị trí cũ hay được thăng cấp.

Tôi không hề lo lắng chút nào về trận đấu của đám Trương Nhất Sơn, cũng chẳng đi xem, mà đến thẳng sau núi để tập luyện. Tối đến, tôi nghe nói toàn bộ ba người Trương Nhất Sơn đều đã lọt vào danh sách xét duyệt. Biểu hiện của ba người có thể nói đã vả mạnh vào mặt những kẻ thể hiện thái độ bất mãn với bọn họ. Từ nay về sau, chắc sẽ không còn ai khinh thường họ nữa.



Ngày thứ ba, mới sáng sớm, ký túc xá của chúng tôi đã hành trang sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát.

Lính bậc ba có số lượng ít nhất, tổng cộng hai mươi người. Cách thức thi đấu chẳng qua chỉ là đánh cận chiến, bắn tỉa và kiểm tra thể lực. Điểm khác biệt nằm ở chỗ: cách thức không còn là bắn mục tiêu cố định như trước nữa, mà sẽ tiến hành kiểm tra bắn tỉa ngoài trời. Quy định là đeo một tấm bảng trước ngực, nếu người đó bị bắn trúng tấm bảng thì xem như đã chết. Mỗi người chúng tôi phải leo lên núi, tìm nơi ẩn nấp, đồng thời phải tìm đối thủ. Dĩ nhiên chúng tôi có thể lựa chọn lập nhóm, nhưng sau đó phải trở mặt thành thù với đối phương để tranh nhau vị trí đầu tiên. Việc này thì cần dựa vào bản lĩnh của cá nhân rồi.

Dĩ nhiên, đạn mà chúng tôi sử dụng là đạn giả.





Sau khi thu xếp xong, chúng tôi tập hợp rồi cùng đến khu thi đấu dưới sự dẫn dắt của Tô Quảng Hạ.

Chúng tôi đi cả buổi trời mới đến được khu vực thi đấu. Nhìn dãy núi tít tắp vô bờ, tôi thầm nghĩ việc tìm một nơi ẩn nấp sao cho không ai nhìn thấy dường như cũng không khó lắm. Thế nhưng Tô Quảng Hạ cũng nói rồi, nếu chúng tôi không chủ động xuất kích thì xem như tự động đầu hàng. Huống chi mấy người bọn tôi đều rất hiếu thắng, chẳng ai muốn khoanh tay chờ chết, lại càng không muốn trốn chỉ để sống sót đến cuối cùng.

Tô Quảng Hạ nhìn đồng hồ, nói: “Các cậu nghe đây, tôi cho các cậu thời gian nửa giờ để trốn cho thật kỹ. Tôi đứng đây có thể nhìn thấy hành động của từng người. Nói cách khác, toàn bộ biểu hiện của các cậu đều nằm trong tầm mắt của tôi, vì thế các cậu đừng hòng bày trò khôn vặt. Là quân nhân, phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng, nghe rõ chưa?”

Chúng tôi hét lớn: “Rõ, thưa đội trưởng!”

“Nửa giờ sau, tôi sẽ nổ súng ra hiệu trận đấu bắt đầu, bây giờ thì giải tán!”

“Rõ!”

Và như thế, chúng tôi cùng tiến lên ngọn núi rậm rạp cây xanh. Đây là thời điểm cành lá sum sê, bóng cây trên núi khẽ đong đưa, cây cối tốt tươi. Thêm vào đó, ở dãy núi này khắp nơi đều là hố và núi trập trùng, vì thế nơi ẩn nấp vô cùng nhiều. Trận đấu này, không chừng kéo dài đến ngày mai.

Điều khiến tôi không ngờ chính là: dường như ngoại trừ tôi ra, những người còn lại đều chọn chiến thuật lập nhóm để gia tăng sức mạnh của mình. Có lẽ do họ có thành kiến với tôi nên chẳng ai tự nguyện đến lập nhóm cùng tôi cả. Nghĩ cũng phải. Dù gì thì từ khi tôi vào đội đến nay, trình độ bắn tỉa vẫn chỉ ở mức ngang ngửa bọn họ, không quá nổi bật, cộng thêm việc bọn họ vốn đã có thái độ nghi ngờ về sự gia nhập của tôi. Ngay cả mấy người Báo Săn cũng muốn nhân dịp này để biết được trình độ thực sự của tôi, thế nên chẳng ai lập nhóm cùng tôi cả. Mà tôi thì cũng vui vẻ hành động một mình.
Hai mươi người, chỉ trong chốc lát đã tản ra khắp nơi, không thấy bóng dáng đâu nữa. Không giống những người nóng lòng tìm chỗ ẩn náu, tôi đến những nơi sâu trong núi bằng tốc độ nhanh nhất của mình, đồng thời cố gắng ghi nhớ địa hình xung quanh, đến khi sắp hết nửa giờ rồi tôi mới tìm một cái hố lớn để nhảy vào đó.

Trước khi đến đây, chúng tôi đã dùng thuốc màu bôi lên mặt để ngụy trang, nhưng tôi biết chỉ bấy nhiêu thôi thì không đủ. Tôi lấy cỏ cây ở xung quanh hố phủ lên người mình, sau đó nhặt những cành cây bên dưới để bện thành một chiếc băng buộc đầu. Chiếc băng này đeo trên đầu, có cành cây rủ xuống, không chỉ ở trên đầu mà còn phủ lên cả mặt, giúp mặt tôi được che giấu hiệu quả hơn.

Vào lúc này, có tiếng súng vang lên, tôi vẫn bình tĩnh bện “bộ đồ xanh” cho mình. Sau khi làm xong, tôi khoác nó lên người, trên bộ trang phục ấy là chằng chịt lá cây, nếu như không nhìn kỹ, có lẽ người ta sẽ tưởng tôi chỉ là một bụi cỏ.
Ngụy trang xong xuôi, tôi lặng lẽ nâng khẩu súng bắn tỉa lên, quét mắt quan sát xung quanh thông qua ống ngắm. Tôi không dự định trực tiếp xông ra, vì làm thế cứ như một con ruồi mất đầu vậy, vừa phí sức lại còn dễ bị lộ.

Hai tiếng súng bỗng cùng lúc vang lên, lòng tôi nhộn nhạo, biết đã có người đã bắt đầu trận chiến đầu tiên. Chỉ là tiếng súng này thoáng chốc đã ngừng lại, đợi một lúc sau mới có tiếng thứ hai vang lên. Lần này, tôi xác định chuẩn vị trí phát ra tiếng súng, bò ra từ trong hố, sau đó vượt qua sống núi gần đó với tốc độ cực nhanh. Bám vào mỏm núi, trườn ra bên ngoài như một con rắn, mỗi bước đều phải cẩn thận tìm chỗ ẩn mình. Tiếng súng trong rừng càng ngày càng dày đặc, xem ra đã có vài đội tham gia trận hỗn chiến này rồi.

Khi tôi vừa từ sau thân cây bước ra, bỗng cảm giác có tiếng ‘xào xạc’ khe khẽ vang lên. Âm thanh này cực kỳ nhỏ, cộng thêm gió to trên núi, nếu không phải nhờ thính lực của tôi tốt thì chắc chắn sẽ không nghe được tiếng động này. Tôi phát giác có người ở gần mình, nhưng không rõ đối phương có biết tôi ở đây hay không. Ngẫm nghĩ một chút, tôi khẽ khàng nằm xuống nền đất, tiến lại gần bụi cỏ um tùm rậm rạp, giấu mình thật kỹ, sau đó mới ló đầu ra, nhìn thấy có một người cách đó không xa đang lặng lẽ bò tiến lên, họng súng hướng ra trước.
Lòng tôi chộn rộn, chầm chậm bò lên cây đại thu. Bám vào trên cây rồi, tôi mới nhìn ra cậu ta đang dùng súng bắn tỉa nhắm về phía hai người đang ở dốc núi bên dưới. Lúc này hai người kia đang ở phía sau hai gò đất thấp, họ đang nhắm về phía bên hông một gò núi, xem ra ở gò núi ấy cũng có người.

Vào lúc này, người ở bên cánh hông bỗng dưng cử động. Tôi chỉ kịp cảm giác được có một bóng người thoát ra từ sau gò núi rồi, phóng nhanh về phía chúng tôi. Theo hành động của người ấy, hai người kia lập tức đưa súng hướng về phía người này di chuyển. Tốc độ của họ rất nhanh, chẳng mấy chốc, tôi đã nhận thấy người đang bỏ chạy đó không hề tấn công, chỉ chạy thôi. Hơn nữa còn là chạy thẳng về phía bọn tôi.

Tôi chợt cảm thấy kỳ lạ. Nên biết rằng, chạy về phía này không phải là hành động sáng suốt. Không chỉ vậy, người bên dưới dường như không hề có hứng thú với người đang chạy. Dù người đang chạy ấy đã sắp đến đây rồi, cậu ta vẫn không có chút động tĩnh nào. Tôi giật mình, bỗng dưng tỉnh ra.
Người đang chạy ấy và cậu ta chắc chắn cùng một phe. Người này chạy là để hai người kia xoay người lại, vì chỉ khi họ xoay người lại, cậu ta mới có thể bắn trúng tấm bảng trước ngực đối phương. Dù gì thì bọn tôi cũng có quy định, chỉ khi bắn trúng tấm bảng trước ngực mới được xem là thắng. Ở tình huống này, nếu như không bắn trúng bảng thì có bắn bao nhiêu phát súng đi nữa cũng là vô ích.

Lúc này, tôi nhìn thấy hai người kia đã hoàn toàn xoay người lại, người đó cũng đã bày ra tư thế bóp cò. Trước khi cậu ta nổ súng, tôi điều chỉnh súng bắn tỉa của mình thành trạng thái bắn liên tục, rồi nã hai phát súng về phía hai người kia. Tấm bảng trước ngực của hai người lập tức bị đạn giả bắn trúng. Sau khi đạn bắn ra, tôi cũng vội trượt từ trên cây xuống. Khi tôi vừa trượt xuống, người đối diện đã xoay người nổ súng về phía tôi.
Tôi chưa kịp đứng vững đã bắn một phát súng về phía đó, phát súng nhắm thẳng vào tấm bảng trước ngực của cậu ta.

Cậu ta đứng đờ ra, nhìn tôi với vẻ khó tin: “Vãi, biếи ŧɦái. Tốc độ nhanh đến thế cơ á?”

Thật ra, nếu cậu ta chạy ngay khi nghe thấy tiếng súng chứ không tham lam muốn thừa cơ gϊếŧ tôi, thì cậu ta đã không chết. Quả thực cậu ta đã đánh giá cao năng lực của bản thân, lại còn đánh giá thấp tốc độ của tôi.

Cậu ta cúi đầu chán nản nằm đó không nhúc nhích, giữ nguyên trạng thái ‘bại trận, đã chết’, đây cũng là quy định nhiệm vụ lần này của chúng tôi. Thoáng cái tôi đã gϊếŧ được ba người, nhưng trong lòng lại chẳng vui vẻ gì. Bởi vì tôi biết, vào giờ phút này, có một người đang náu mình ở rừng cây gần đó, người này chính là kẻ đã chạy không ngừng vừa nãy. Tên này chắc chắn đã tìm được nơi ẩn nấp trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, hẳn còn đang giơ họng súng nhắm về phía tôi.
May sao cách đó không xa có một cái hố lớn, tôi lẳng lặng dịch chuyển về phía cái hố ấy. Có lẽ vì tôi ẩn nấp quá tốt, lại có một khoảng cách giữa hai bọn tôi, nên anh ta không thể nhìn rõ. Tôi đã xê dịch rất lâu rồi mà anh ta vẫn không có động tĩnh gì. Tôi lăn thật nhanh vào trong cái hố lớn. Sau khi lăn vào, tôi lặng lẽ lấy mũ sắt xuống, tiếp tục lấy băng buộc đầu đặt lên đầu mình, rồi lại bện cho mũ sắt một cái băng cỏ khác.

Sau khi làm xong, tôi quấn mấy cành cây lại với nhau, làm thành một sợi dây dài, cài sợi dây này lên mũ sắt. Rồi tôi cầm lấy đầu còn lại của sợi dậy, thận trọng di chuyển khỏi hố, sau đó cẩn thận trèo lên một cái cây lớn. Vì sợ bị phát hiện, tôi trèo một mạch lên thân cây, mà nhờ sợi dây tôi quấn đủ dài nên không xảy ra sự cố kéo động đến mũ sắt.
Đến được ngọn cây, cành cây um tùm cùng lá cây xanh tốt đã giúp tôi ẩn mình hoàn toàn. Tôi khẽ khàng nâng súng bắn tỉa lên, thông qua ống ngắm quan sát xung quanh, cuối cùng đã phát hiện tên ấy ở phía sau một gò núi cách tôi khoảng hai trăm mét. Dường như tên này cũng đã phát hiện được tôi, không, nói đúng hơn là ‘mũ sắt’ của tôi, súng bắn tỉa của anh ta luôn ở trạng thái lên nòng, tay đặt trên cò, như thể bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp cò vậy.

Tôi ngẫm nghĩ. Nếu anh ta cứ giữ tư thế này, dù tôi có kéo chiếc mũ sắt di chuyển, anh ta cũng sẽ không để lộ tấm bảng trước ngực. Thế nên tôi không nóng lòng ra tay mà thận trọng nghĩ xem nên làm thế nào.



Vào lúc này, bỗng có vài tiếng súng vang lên gần đó. Trực giác nói cho tôi biết rằng, trận đấu mà tôi tưởng như sẽ kéo dài rất lâu đã sắp đến hồi kết thúc, cũng tức là thời gian để tôi bắt được con mồi không còn nhiều nữa, tôi phải hành động nhanh lên.


Nghĩ đến đây, tôi nghiến răng, dứt khoát thử mạo hiểm một lần. Tôi cẩn trọng kéo chiếc mũ sắt, khi chiếc mũ vừa xê dịch, tôi cảm nhận được rõ ràng đôi mắt của tên ấy sáng rực. Anh ta lặng lẽ khom lưng, di chuyển về phía trước một chút. Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng bảo vệ tấm bảng trước ngực của anh ta, tôi thầm nghĩ đây hẳn là một cao thủ rất cừ.





Chỉ một thoáng, cao thủ này đã di chuyển tới tảng đá gần cái cây. Tôi biết cơ hội đã đến, bèn kéo mạnh sợi dây, chiếc mũ sắt liền phóng ra. Bấy giờ, anh ta gần như không chút do dự mà nã súng về chiếc mũ ấy. Vào khoảnh khắc kéo chiếc mũ sắt, tôi cũng nhảy thẳng xuống từ ngọn cây. Khi tên này phát hiện mình sập bẫy và chuẩn bị tháo chạy, tôi đã nhảy lên người anh ta, mạnh bạo lật người anh ta lại, sau đó kề súng bắn tỉa lên tấm bảng trước ngực, “đoàng” một phát.


Tuy đây chỉ là đạn giả nhưng uy lực của khẩu súng vẫn khá lớn. Anh ta khẽ rên lên, lập tức ôm lấy ngực, vừa xoa vừa nói bằng giọng không cam tâm: “Không ngờ tên nhóc cậu lại gϊếŧ được tôi. Cậu… cậu khá lắm!”





Người đang giả vờ chết ở phía trước tiếp lời: “Anh cũng kinh ngạc à? Tôi cũng thấy ngạc nhiên lắm, xem ra chúng ta đã quá xem thường tên nhóc này rồi.”








Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.