Trần Danh giả nói Tống Giai Âm đã đến Nam Kinh, hơn nữa còn mang theo cả con chó chết tiệt đó.
Nghe thấy vậy, tôi lặng người rồi chợt hiểu ra. Con chó chết tiệt mà hắn nói có lẽ chính là Sơn Bào - chú chó trước đây tôi nuôi, đã rất lâu rồi tôi không được gặp nó. Nghĩ đến Sơn Bào, tim tôi bỗng đập thình thịch. Nếu phán đoán của tôi là đúng thì tại sao Giai Âm lại mang nó đến đây cơ chứ? Còn nữa, tại sao cô ấy lại đột ngột tới Nam Kinh?
Nghĩ đến những chuyện liên tục xảy ra trong thời gian gần đây, tôi không khỏi có chút lo lắng. Lẽ nào cô ấy biết tôi là Trần Danh thật nên định chơi bài ngửa với Trần Danh giả? Nếu quả thực là như vậy, có lẽ cô ấy muốn xem Sơn Bào phản ứng thế nào với Trần Danh giả. Mặc dù tôi và Trần Danh giả trông giống hệt nhau nhưng chúng tôi lại có mùi cơ thể khác nhau. Sơn Bào đã quen với mùi của tôi, có lẽ nó sẽ phân biệt được tôi và Trần Danh giả chăng?
Đang mải suy nghĩ thì tôi nghe tiếng Bào Văn trầm giọng nói: "Tại sao cô ta lại đột ngột đến đây chứ?"
Có lẽ Bào Văn sợ tôi nghe thấy điều gì không nên nghe nên cô ta tách ra khỏi người tôi, mở cửa xe bước ra ngoài. Tôi châm một điếu thuốc theo dõi cô ta. Bởi vì cô ta cố ý tránh xa tôi, tiếng điện thoại lại khá nhỏ cho nên tôi không thể nghe thấy Trần Danh giả nói gì tiếp theo.
Sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664317/chuong-406.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.