Ra khỏi bệnh viện, tôi lên xe chuẩn bị rời đi. Kết quả là tôi vừa mới khởi động xe, nhấn ga chuẩn bị quay ra ngoài, Đoàn Thanh Hồ đột nhiên chạy ra từ phía chỗ ngoặt.
Tôi lập tức phanh gấp, hỏi đầy tức giận: “Cô điên à? Có biết làm thế nguy hiểm lắm không? Lỡ như tôi đâm phải cô thì sao?”
Tôi thật sự hoảng hốt. Sau khi rời khỏi ghế lái, phát hiện khoảng cách giữa Đoàn Thanh Hồ và chiếc xe chỉ còn chừng một xăng ti mét thì không khỏi tức giận. Tôi vỗ mạnh vào xe, gào lên: “Thật vớ vẩn! Nếu như tôi phản ứng chậm một chút thôi thì cô sẽ thế nào? Đứa nhỏ sẽ ra sao hả?”
Đoàn Thanh Hồ không nói gì, chỉ nhìn chăm chú vào tôi: “Rốt cục anh là ai?”
Tôi sửng sốt, lúc này tôi mới nhận ra mình đã phản ứng quá khích. Biểu hiện vừa rồi của tôi đúng là đã quá căng thẳng, bèn lạnh giọng: “Chuyện này cô đã hỏi tôi không phải chỉ một hai lần, cô còn muốn tôi trả lời thêm bao nhiêu lần nữa? Tôi nói rồi, tôi là chồng của Bào Văn, cũng là sát thủ của Ngã Lang giống cô. Trừ những điều này, tôi không còn nhớ gì hết. Mà này, cô đừng có cho là tôi đang quan tâm đến cô. Chẳng qua vợ tôi từng nói, tuy cô đáng ghét, nhưng giữ lại còn có ích. Vậy nên tôi mới phải nhắc nhở”.
Tôi nói mấy câu này vốn chỉ là muốn lừa Đoàn Thanh Hồ cho qua, nhưng những lời ấy cũng là đang nhắc nhở bản thân. Đó là đám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664281/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.