Vừa nghĩ đến Thẩm Nặc Ngôn có thể gặp nguy hiểm, tôi lập tức không quan tâm bất cứ chuyện gì, tất cả lý trí đều bay hết lên trời xanh, cầm súng lao nhanh ra. Phía sau, Bào Văn cũng nhanh chóng đuổi theo tôi, tôi biết chỉ cần cô ta bám theo tôi, thì tôi sẽ không có cơ hội cứu Thẩm Nặc Ngôn, nếu không sẽ phải để lộ bản thân, đột nhiên trong lòng rối như tơ vò.
Bấy giờ tôi nhìn thấy rừng trúc rậm rạp cách đó không xa, lúc này trong rừng trúc có hình bóng chuyển động theo gió, tầm nhìn mơ hồ, thoáng nhìn dường như có người đang đứng ở trong đó vậy, tôi giơ súng lục lên quyết đoán bắn một phát, quát: "Ai ở đó?"
Phát súng này bắn trúng một hòn đá trong rừng trúc, trên tảng đá bị bắn vỡ ra một mảnh, mảnh đá rơi xuống, lăn thật nhanh trong rừng trúc, giống như có bóng người đang di chuyển, mà mảnh đá đó có khả năng vừa hay rơi đúng vào một con đường nhỏ trong rừng, trên đường đi phát ra những tiếng bịch bịch bịch, nghe cứ như là tiếng bước chân người trong lúc di chuyển không cẩn thận mà dẫm lên những viên đá nhỏ vậy.
Lúc tôi rút súng ra bắn là đã có tính toán, giả vờ như có người bên trong, không ngờ phát súng này bắn ra lại thành công như vậy, quay lại nhìn Bào Văn, cô ta nhìn tôi gật đầu, hiểu ý của tôi, nói: "Anh cẩn thận một chút".
Nói rồi cô ta hướng vào sâu trong rừng trúc đuổi theo.
Vừa tách khỏi Bào Văn, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664279/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.