Lúc tôi rời khỏi bệnh viện, Bào Văn không đuổi theo. Cái chết của Tráo Tử đối với cô ta cũng là một sự bất lợi. Tráo Tử thực chất là người của Trần Danh giả, hắn nhìn thì có vẻ như chỉ nghe lời mình Bào Văn, nhưng mục đích chính của hắn là thay Trần Danh giả giám sát tôi. Tráo Tử chết rồi, Bào Văn có lẽ sẽ khó lòng ăn nói với Trần Danh giả.
Nhưng đây là kết cục mà tôi đã đoán trước được. Kể từ khi biết Tráo Tử nhận Trần Danh giả làm chủ nhân, tôi càng nung nấu ý định gϊếŧ hắn. Bởi làm như vậy, tôi có thể phá hoại mối quan hệ giữa Bào Văn và Trần Danh giả.
Tôi bước đi vô định trên phố, không biết mình sẽ đi đâu. Vì vẫn đang đeo mặt nạ nên rất nhiều người nhìn tôi với ánh mắt hiếu kì, nhưng tôi đã quen với điều đó nên cũng chẳng để tâm lắm. Sau đó, khi đi đến một công viên, tôi cảm thấy có người đang đi theo mình nên đã lẩn luôn vào vườn cây trong công viên, tìm một khúc cây sắc nhọn làm vũ khí. Sau đó, tôi tìm một chiếc ghế, bình tĩnh ngồi xuống, đem khúc cây giấu kỹ.
Điện thoại trong túi tôi rung lên, không cần nhìn cũng biết là Bào Văn gọi. Tôi không định nghe máy, tha thứ quá nhanh sẽ khiến cô ta nghĩ tôi không hề tức giận. Điện thoại rung lên vài lần rồi tắt, rồi lại rung lên.
Lúc này, tôi cảm thấy sau lưng có người đang tới gần. Tôi giả vờ không hề đề phòng, rút điếu thuốc ra hút,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664252/chuong-372.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.