Vị bác sĩ nghe thấy tôi cảm ơn chú ấy, xua tay nói: "Đây là việc nên làm".
Tôi lắc đầu nói: "Trên thế giới này không có ai nên hi sinh vì ai, cháu biết đạo lý này, cho nên cháu rất cảm kích trong mấy năm nay sau khi bố cháu mất, các chú vẫn kiên trì tìm kiếm chân tướng, thật sự rất cảm ơn các chú. Đúng rồi, bác sĩ, không biết cháu nên gọi chú thế nào".
Bác sĩ cười, nói: "Chú tên là Lục Hiểu Phong, sau này khi không có ai, cháu có thể gọi chú là chú Phong, bình thường cứ gọi chú là bác sĩ là được, được rồi, không còn nhiều thời gian nữa, cháu nằm xuống ngủ đi, chú đẩy cháu ra phòng bệnh, đừng tỉnh lại".
Tôi gật đầu, chú ấy nghĩ rồi nói: "Chú sẽ nói với Bào Văn rằng tình trạng của cháu không được tốt, sau này mỗi nửa tháng phải tới kiểm tra một lần, như vậy chúng ta có thể gặp nhau để bàn chuyện".
Tôi vội nói: "Cháu biết rồi, chú Phong nhọc công rồi".
Lục Hiểu Phong vỗ vai tôi, cười nói: "Người một nhà, đừng khách sáo".
Tiếp theo, tôi nằm trên bàn phẫu thuật, Lục Hiểu Phong nói với y tá, cũng là cộng sự của chú ấy rằng: "Nửa tiếng sau, đưa thuốc mà tôi nói cho Trần Danh".
"Vâng, đại đội trưởng". Người y tá đó có lẽ là cấp dưới của chú ấy, trong lời nói chứa đầy sự tôn kính.
Một lát sau, Lục Hiểu Phong cùng hai người hỗ trợ nữa đẩy tôi đến phòng bệnh, đợi sau khi tôi được chuyển đến nằm trên giường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664245/chuong-370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.