Chương trước
Chương sau
tôi hỏi cũng vì tôn trọng. Dù sao chúng tôi cũng không biết chỗ trống bên cạnh đã có người ngồi chưa?"

"Có, có người rồi, nên tôi đã nói là không rồi, mấy người có thể đi chỗ khác rồi đấy".

Triệu Thành Lượng lập tức ra lệnh cho các cao thủ phía sau: "Chúng mày còn ngẩn người ra đó làm gì? Bẻ gãy tay chân thằng này rồi ném ra ngoài cho tao".

Triệu Thành Lượng vừa dứt lời, Triệu Thành Quang lập tức vung tay lên, trên mặt luôn nở nụ cười lễ phép nhìn Lý Phong cười: "Người anh em này, xin hãy tha thứ cho sự lỗ mãng của em trai tôi".

"Nếu anh thật sự không thích chúng tôi ngồi ở bên cạnh, thì chúng tôi sẽ rời đi".

"Mau đi đi, đi đi! Không thấy cả nhà chúng tôi đều không thích mấy người sao, phiền phức chết được".

Hứa Hạo Nhiên lúc này nói một cách không chút khách khí: "Làm màu cho ai xem không biết? Mặc đồ trắng bay phấp phới, thật sự cho rằng mình là nam thần chắc. Rõ ràng là muốn bắt chuyện với chị em. Lá gan thì nhỏ mà còn ra vẻ là kẻ có lễ nghĩa".

"Chậc chậc chậc, ai da bao năm qua ấy! Luôn có một vài người thích giả vờ giả vịt, nhưng họ không biết nếu giả vờ quá mức, sẽ ăn đủ đấy".

Triệu Thành Quang mặt không chút biểu cảm, nhưng khi quay người rời đi, trong mắt anh ta hiện lên một tia cực kỳ hung ác.

Rất nhanh, thời gian cũng tới rồi.

Lúc này, mọi người trong quảng trường đều đứng lên, nín thở.

Thời gian trôi qua từng giây, hơi thở của nhiều người bắt đầu trở nên gấp gáp.

Bởi vì trong những ngày qua, trang web chính thức của tập đoàn Lăng Tiêu đã tung ra thông tin của đại boss này.

Con rắn này là loài ma thú cổ đại, ngoại hình của nó đã được ban bố chính thức.

Nhìn vào hình ảnh, nó là một con rắn độc rất dài.

Tuy nhiên, không giống như những con rắn độc thông thường, nó có đôi cánh trên lưng, đó là đôi cánh của đại bàng, toàn bộ đều có ánh đen.

Vì chỉ công bố hình ảnh, không có thông tin cụ thể nên không ai biết năng lực của đại boss này là gì?

Tuy nhiên, điều duy nhất mà mọi người đều biết là nếu giết được nó, chắc chắn sẽ nhận được một thứ rất tốt.

Mọi người bắt đầu xắn tay áo, có người thích chơi ở trung tâm, có người thì chỉ đứng đằng xa.

So với những người chơi ở gần trung tâm quảng trường thành phố, thì đám người đó bây giờ khá thoải mái. Đối với họ, họ thích nhặt nhạnh đồ tốt hơn.

Một trong số họ mỉm cười và nói với người bạn đồng hành của mình: "Ồ, các cậu không cần phải căng thẳng như vậy đâu. Không phải chỉ là một con rắn thôi sao? Hôm trước tôi đã dẫn một vài người vào hang rắn".

"Rắn bên trong, con nào con nấy đều dài mấy mét".

"Nếu người ta mà thả ra mấy con rắn thì các cậu sẽ tè ra quần mất".

"Đối với con rắn này, tôi nghĩ nó sẽ không khác nhiều so với những con tôi gặp phải đâu".

Người đó vừa dứt lời, thì có người trong đám đông hét lên: "Đến giờ rồi!"

Chương 910: Rắn

Ngay sau đó, một bầu không khí rất kỳ dị lan ra xung quanh, dường như ngay cả không khí cũng đông cứng lại.

Rất nhiều người nhận ra mình không thể hô hấp.

"Sao tự dưng tôi lại cảm thấy khó thở thế nhỉ? Mà mọi người có cảm thấy cơ thể rất khó chịu không?"

Lúc mọi người đang băn khoăn thì Hứa Hạo Nhiên hét lên:"Ôi vãi, tôi trúng độc rồi".

Không riêng gì Hứa Hạo Nhiên, giờ tất cả mọi người đều nhận ra mình trúng độc rồi".

Ở đây có hơn một trăm người, trừ Lý Phong, Hứa Mộc Tình và đám người Triệu Thành Quang ra thì có rất nhiều người đã trúng độc.

"Mau uống thuốc giải ngay.", đa số mọi người đều vội vàng lấy thuốc giải ra uống.

Mà lúc bọn họ đang uống thuốc giải thì trên đầu có thứ gì đó rơi xuống.

Đầu tiên nó rơi trúng một người, người này vừa uống thuốc vừa giơ tay đỡ lấy thứ đó.

Nhưng ngay khi tay hắn ta vừa bắt được thì lông tơ toàn thân dựng đứng lên.

Lúc hắn ta ngẩng đầu mới nhận ra mình vừa bắt được một con rắn độc.

Con rắn này nhân lúc hắn ta không chú ý đã lao lên cắn trúng cổ hắn.

Trong chớp mắt, hắn ta run lên bần bật, miệng sùi bọt mép ngã lăn ra đất.

Thanh máu trong game của hắn ta cạn dần, trong nháy mắt hắn ta đã biến thành một tia sáng trắng, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Theo quy tắc trò chơi, lúc máu thanh máu của chơi cạn sạch, người đó chết trong trò chơi thì phải chịu hình phạt chết trong vòng hai tiếng.

Nếu không người đó không thể tiếp tục tham gia vào cuộc đi săn này nữa.

Không chỉ hắn ta mà hơn một trăm người ở đây liên tục hét chói tai.

Bởi vì bọn họ phát hiện có rất nhiều rắn độc từ trên đầu rơi xuống.

Nói chính xác thì đây là một cơn mưa rắn.

"Anh rể, anh mau nghĩ cách gì đi, nhiều rắn quá".

Hứa Hạo Nhiên cuống lên, nhảy loạn xạ, vung vẩy thanh đao sắc bén trong tay.

Lúc cậu ta múa may thanh đao trong tay, đường chém dần trở nên sắc bén.

Những con rắn độc từ không trung rơi xuống đã bị cậu ta chém thành hai mảnh.

Nhưng có quá nhiều rắn rơi xuống, nếu lỡ mà bị nó cắn thì sẽ trúng độc ngay.

Mà thuốc giải của mỗi người chỉ có hạn.

Không ai ngờ mới mở màn thôi mà đã chơi lớn thế.

Lý Phong vẫn đứng im một chỗ, ánh mắt anh nhìn xung quanh, dường như những con rắn độc từ trên trời rơi xuống này chả nhằm nhò gì cả.

Cũng đúng thôi, ngoài Hứa Hạo Nhiên thì mọi người hỗ trợ lẫn nhau cũng giải quyết được nó.

Lúc này, Triệu Thành Lượng bỗng dẫn người chạy đến nói với Lý Phong: "Đồ chó Lý Phong, mày đã bị dọa ngu người chưa?"

"Cái loại mày có tư cách gì chơi game, nếu tao mà là mày á, tao đã..."





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.