Tống giai Âm đã lên xe đi, tôi hoang mang đứng nhìn chiếc xe đang dần dần khuất xa kia, thậm chí ngay cả một câu "sau này gặp lại" cũng không dám nói ra miệng.
Phía sau, anh Đậu vỗ bả vai của tôi, hỏi tôi thích cô ấy tại sao không nói cho cô ấy biết?
Tôi châm một điếu thuốc, nói: "Cô ấy không phải là người mà em có thể mơ tưởng đến, người cô ấy muốn phải là người một lòng một dạ, có thể sống trọn đời bên cô ấy, nhưng mà em… em không xứng với cô ấy."
Anh Đậu thở dài, tôi nói đi thôi, đêm nay các anh em vì đóng kịch cho tôi mà đã chịu nhiều thiệt thòi rồi, tôi mời các anh em đi uống rượu.
Vì thế, chúng tôi tập hợp lại tất cả bốn mươi người ở một nhà hàng cùng nhau ăn uống, rượu quá ba tuần, tôi cũng đã lung lay, choáng váng buồn ngủ, anh Đậu dìu tôi về nhà của anh ấy, sau đó tôi ngủ một giấc thẳng đến giữa trưa hôm sau.
Lúc tỉnh dậy, anh Đậu đưa cho tôi một xấp tài liệu, tôi lật xem xấp tài liệu trong tay, những cái này đều là do đám thuộc hạ kia của chú Lôi đưa tới.
Chú Lôi ở Nam Kinh phất lên nhờ thị trường đồ cũ, sau khi ông ấy đứng vững ở Nam Kinh, thì nhà họ Tống đã cứ những người này đến để giúp tham gia vào những lĩnh vực khác, mấy năm nay, chú Lôi gần như lũng đoạn cả thị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664177/chuong-337.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.