Tôi hoảng sợ ngửi ngửi cả người mình, phát hiện cũng không mùi son phấn gì khó ngửi lắm, chỉ có một mùi nước hoa dễ chịu thấm vào lòng người, tại sao Tống Giai Âm lại cảm thấy khó ngửi chứ? Chẳng lẽ mũi của chị ấy không được tốt?
Tôi vừa miên man suy nghĩ , vừa rời khỏi quán cà phê, cùng anh Đậu đi ăn một chút gì đó, sau đó về nhà anh ấy tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc này tinh thần mới sảng khoái đi đến bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Đoàn Thanh Hồ đang xem một bộ phim sitcom nhàm chán, hẳn là chị ấy không thường xem loại phim này, trên mặt tràn ngập hiếu kỳ và hứng thú, thấy tôi đi vào, chị ấy nhẹ nhàng cười, nói: "Tối hôm qua đồ ở trên cửa là cậu treo hả?"
Tôi xấu hổ ‘ừ’ một tiếng, chị ấy hỏi tôi vì sao không đi vào? Tôi nhìn chị ấy, chị ấy cũng nhìn tôi chằm chằm, tôi luôn cảm thấy chị ấy và Tống Giai Âm rất giống nhau, đều có thể nhìn thấu ý nghĩ của tôi, tôi vội che giấu nói: "Lúc ấy em đột nhiên có việc gấp phải đi xử lý, nên mới treo trước ở trên cửa rồi vội vã đi."
Nói xong, tôi nói sang chuyện khác, hỏi thăm tình hình của chị ấy một chút, chị ấy nói mình không sao, vừa nói vừa bực bội vén một lọn tóc mai ra sau tai.
Tôi nhớ rõ tóc chị ấy ngày hôm qua dính rất nhiều máu, giờ nhìn dính bết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664163/chuong-329.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.