Tôi cười, biết đây chính là khoảng cách về vị trí của đời người.
Tống Giai Âm đột nhiên cười nói: “Rồi sẽ có một ngày cậu sẽ đứng cao hơn anh ta.”
Tôi nhìn ánh mắt kiên định của Tống Giai Âm, không kiềm nén được bật cười nói: “Cô nói đúng, nếu vị trí tôi đứng không cao làm sao có thể với tới thế giới của cô?”
Nghĩ một lúc tôi nói: “Nhưng chú Lôi và gia đình họ Tống có quan hệ gì? Sao cô biết được chú ấy có dã tâm phản bội gia đình họ Tống? Còn “tội phản quốc” rốt cục là sao?”
Tống Giai Âm nói: “Mỗi một gia tộc lớn đều nuôi một đội gián điệp, dùng để thể hiện thế lực, một mặt là để mở rộng thế lực của gia tộc mình, mặt khác là để dự phòng cho kế hoạch sau này. Một khi gia tộc lụi bại hoặc xảy ra chuyện cũng không đến mức không còn đường lui, đó gọi là ‘để lại gốc’.”
Hoá ra là vậy.
Tôi nói: “Nhưng gia đình họ Tống không phải rất mạnh sao? Tôi nghe Tô Nhược Thuỷ nói gia tộc của cô rất mạnh.”
Tống Giai Âm cười nói: “Trên đời này làm gì có cái gì là phồn thịnh mãi mãi? Triều đại nhà Thanh thuở đầu hưng thịnh huy hoàng như vậy cũng có ngày lụi bại đấy thôi?
Quả là vậy, tôi xoa xoa cằm nói: “Cho nên tội phản quốc là giả? Là tội danh dùng để diệt trừ ông ta?”
Tống Giai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664148/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.