Tôi muốn hét lên gọi cô ấy, nhưng nghĩ tới bộ dạng nhếch nhác của mình hiện giờ tôi xấu hổ không dám mở miệng, tôi cúi đầu, sợ cô ấy nhìn thấy tôi trong bộ dạng thảm hại này. Có điều, chỉ cần nghĩ rằng cô ấy còn sống, tôi không kiềm chế được nên lén nhìn cô ấy. Tôi muốn nhìn xem cô ấy có bị thương không, có chê bai bộ dạng này của tôi không.
Tống Giai Âm chầm chậm bỏ mũ xuống, khi khuôn mặt cô ấy lộ ra, tất cả mọi người đều chết lặng.
Biểu cảm của chú Lôi rất khó coi, nói mặt như gặp ma cũng không quá đáng.
Tống Giai Âm nhếch mép cười nói: “Trần Danh nói với tôi là chú muốn nhận cậu ấy làm con nuôi. Hi vọng tôi từ Thủ đô tới vẫn còn kịp tham gia buổi nhận người thân này, nhưng mà xem ra tình hình có gì đó không đúng lắm.”
Cả hội trường xôn xao, tất cả mọi người đều nhìn chú Lôi bằng con mắt kinh ngạc rồi bàn tán.
Hình như không có ai nghi ngờ lời nói của Tống Giai Âm, có lẽ cô ấy có khả năng thuyết phục người khác. Không có lý do gì khác, đơn giản vì cô ấy chính là Tống Giai Âm.
Tôi nhìn chú Lôi, không thể phủ nhận ông ta rất giỏi, trong một thời gian ngắn đã thay đổi sắc mặt điều chỉnh lại tâm trạng.
Ông ta cười ha ha nói: “Đại tiểu thư, xem ra đến cô mà cậu ấy cũng lừa. Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664145/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.