Mười mấy người trong chốc lát vây quanh Đoàn Thanh Hồ, ánh mắt của chị ấy bình thản, đôi môi sẫm màu. Chị ấy rút một cái ống như ống tuýp từ trên xa xuống, sau đó mở từ giữa ra, rồi từ từ kéo sang hai bên, để lộ ra cây đao sắc nhọn.
Hai con dao.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Đoàn Thanh Hồ cầm vũ khí vừa to vừa dài thế này, nhưng kì lạ ở chỗ một cô gái cầm hai cây dao như vậy lại không hề khiến cho người khác có cảm giác ngỡ ngàng mà lại có cảm giác khí chất mê hoặc lòng người, khiến người ta nghĩ tới hình ảnh con báo trong rừng sâu đi giết người không chớp mắt.
Chú Lôi nhìn Đoàn Thanh Hồ cười lạnh lùng nói: “Đoàn Thanh Hồ, ‘Yêu Hồ’, con ruồi này đáng để cô rút hai cây đao ra đối đầu với chúng tôi sao?”
Chú Lôi đột nhiên xưng với Đoàn Thanh Hồ là “Yêu Hồ”, không thể phủ nhận hai từ này rất phù hợp với khí chất toát ra từ người chị ấy.
Điều khiến tôi không ngờ tới là, trong chớp mắt những người dưới khán đài hưng phấn hẳn, có người còn hét: “Yêu Hồ? Chính là Yêu Hồ ‘chút hồng trên môi, chính là máu của người bị giết’ sao? Một sát thủ khiến cho người khác nghe tên đã sợ mất mật sao?”
Sát thủ? Hai từ này đối với tôi mà nói vô cùng lạ lẫm. Mặc dù tôi sớm biết rằng Đoàn Thanh Hồ trước đây đã từng giết người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664136/chuong-316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.