Tôi nói xong, mặt Bào Văn xanh mét, cô ta nghiến răng nghiến lợi hét: "Trần Danh, cậu dựa vào cái gì?"
Tôi mạnh mẽ nói: "Dựa vào cái gì? Dựa vào việc người nhà họ Trần bọn tôi luôn quang minh lỗi lạc, hiền lành chân chất, nhà họ Trần bọn tôi chưa bao giờ có loại người đê tiện vô sỉ như cô! Bào Văn, cô không có tư cách vào cửa nhà họ Trần bọn tôi, cả đời cũng không có tư cách!"
Nói xong, tôi không để ý Bào Văn đang phát điên nữa, đi thẳng ra khỏi biệt thự.
Tôi bị dẫn lên xe cảnh sát, còn Tống Giai Âm cũng lên một chiếc xe, đi theo sau xe của chúng tôi. Tôi không biết tên hãng xe đó, nhưng tôi biết chắc chắn giá không hề rẻ, quan tọng hơn là tôi nhìn thấy có người mở cửa thay cho cô ấy, cũng có nghĩa là, cô ấy có lái xe riêng.
Sự tự ti thâm căn cố đế trong cốt tủy lại lần nữa khiến tôi nghẹt thở. Tôi biết cô ấy có rất nhiều tiền, cũng có địa vị thân phận, hai chúng tôi là người của hai thế giới khác nhau. Đồng thời, tôi cảm thấy mình đúng là quá mất mặt, mặc dù hôm nay cô ấy giúp tôi, trông có vẻ cũng không để ý sự thất bại và sa sút của tôi, nhưng tôi thấy rất vô dụng, không ngẩng đầu lên nổi, cảm thấy bản thân không xứng đứng trước mặt cô ấy.
Tống Giai Âm từng nói, cô ấy chỉ muốn xem tôi có thể bò lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dem-nay-co-kich-hay/2664023/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.